Thất Thân Làm Thiếp

Chương 100 : Lễ trên vãng lai

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Ban đêm, đèn rực rỡ.



Tuyết Linh Các phồn vinh.



Vũ nữ xinh đẹp nhảy múa, mỗi người một vẻ đẹp như họa, cầm nữ ý nhị như trà, thanh lan tĩnh hùng, làm say mê tử tâm nam nhân. Lúc này, một nữ tử khuynh thành như họa chậm rãi đi vào.



Một thân xiêm y phấn đào trường sam, làn váy bay nhẹ nhàng múa, trên đầu một cây thoa trâm cài tóc, vòng ngọc trên tay, khẽ chạm theo bước nàng đi, thanh âm thanh thúy dễ nghe.



Nữ tử mặt mũi bình tĩnh, lại làm cho người ta cảm thấy được sự vi não ẩn trong người, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, chậm rãi cất tiếng: "Lãnh tổng quản, đồ này ta không nhận, phiền người đem cả về." Âm thanh trong suốt, như băng lạnh, mặc dù chậm rãi nhưng kiên quyết.



Trước mặt nàng, bày đầy rương lớn nhỏ hơn mười cái, toàn bộ rương mở ra, dưới ánh đèn rực rỡ, hiện rõ đồ trong rương. Nơi đó, có trứng gà lớn từ Nam Hải Trân Châu, màu sắc rực rỡ trong suốt, có Ngọc Môn San Hô, có lục thúy thượng hảo Phỉ Thúy, có tơ lụa thượng hảo hạng, tuyết sa trong suốt như Thiền Dực, mọi thứ cực phẩm, thế gian hiếm thấy, có thể nói mọi thứ đều vô cùng giá trị.



Nữ tử này…. đối với những trân bảo này, không hề liếc mắt, trong mắt lộ vẻ khinh thường.



"Tình Thiên cô nương, những lễ vật này… là … hôm rồi, khi trên thuyền Gia thất thố với cô nương, mong cô nương nhận lấy!" Lãnh Sâm đối với nàng cự tuyệt, không ôn không hòa, mà từ từ nói.



"Khi dễ Tình Thiên ta ư?" Nữ tử giọng nói càng lạnh lùng: "Dùng những kim tiền châu báu này liền có thể mua chuộc được ta sao?"



"Cô nương hiểu lầm, Phượng gia không có ý đó, đó cũng không phải là muốn mua chuộc cô nương, chẳng qua là muốn bồi thường một chút cho cô nương! Cô nương Tình Thiên là người cao quý, chỗ tục vật ấy sao có thể mua nổi! Những thứ này, chỉ với hy vọng cô nương tha thứ thôi." (Hé hé, bạn Kún thấy Lãnh Sâm vô cùng khéo mồm a.) Lãnh Sâm từ từ nói, vô cùng trấn tĩnh tự nhiên, tựa hồ như đã tính toán trước.



Vãn Thanh nhìn hắn, trong lòng càng không thoải mái. Phượng Cô này, thật sự xa hoa, khẩu khí xem chừng lớn quá, rồi đây sẽ đưa hai mươi rương châu báu nữa đến ư, chỉ vì một câu tha thứ?



Nhưng, hắn xa hoa, hắn giàu có, có gì là không mua được chứ!



"Lãnh tổng quản, những thứ này… ngươi mang về đi! Không có công không nhận lộc, những thứ này, ta không muốn nhận, thứ ta muốn, ta sẽ dùng năng lực để lấy nó, những tặng vật này, ta sẽ không nhận, mặc cho được đưa tới với danh nghĩa tốt đẹp gì đi nữa." Vãn Thanh lẳng lặng nói với hắn.



"Cô nương, chuyện này ta không dám đưa ra quyết định." Lãnh Sâm cười một tiếng, mang theo vài phần khó khăn.



"Lãnh tổng quản, việc này không phải là không thể làm, ngươi chỉ cần trở về nói cho Phượng gia, là ta Tình Thiên kiên quyết không nhận đồ là được ư?" Nhìn Lãnh Sâm trên mặt gặp khó khăn, lại có chút xảo trá, Vãn Thanh có dự cảm không tốt, Lãnh Sâm này đúng là hồ ly, nhưng Phượng Cô còn là cao kế hơn! Hắn bình sinh nổi tiếng là xảo trá, nhìn bộ dạng có thể biết là hắn mưu mô chờ nàng nói một lời gì đó.



"Ta không dám chắc là sẽ ổn đâu, chỉ sợ là sẽ có chuyện." Hắn vừa nói vừa chỉ vào hơn mười tên nô tài mang rương đến.



Hơn mười người nhất tề quỳ xuống, lớn tiếng khóc lên.



Nếu như thấy mười mấy người cao lớn lực lưỡng quỳ gối trước mặt mình… cảnh tượng này, thật đúng là dọa người, đương nhiên, Vãn Thanh cũng bị hăm dọa cho mất mật, bản thân thất kinh lùi một bước ra sau.



Nam nhi… mà khóc lớn như thế, sắc mặt vô cùng xấu.



Tâm tư đột ngột chuyển, Phượng Cô này… rõ ràng rất khôn ngoan! Nhưng nàng vẫn còn mở miệng cố ý hỏi: "Lãnh tổng quản, đây là ý gì? Mọi người sao lại khóc trước mặt Tình Thiên thế này? Chuyện này khiến cho ta cảm giác kỳ lạ quá."



"Tình Thiên cô nương hiểu nhầm, đây không phải là Lãnh Sâm sai bảo gì, mà là bọn chúng thực tâm." Lãnh Sâm trong mắt hiện lên một lên tán thưởng, vừa mới nhìn Tình Thiên có phản ứng, hắn đoán Tình Thiên đã biết mục đích của hắn.



Nhưng còn có thể giữ được vẻ tự nhiên như thế, cũng là hiếm thấy.



"Tình Thiên cô nương, cầu cho cô nương sức khỏe tốt lành, xin hãy nhận lễ vật đi."



"Đúng vậy! Tình Thiên cô nương, cầu cho người vạn sự tốt lành, xin hãy nhận lễ vật này."



"Cầu người…."



Lãnh Sâm vừa dứt lời kia, chợt mười mấy kẻ kia nhất tề khóc lóc cầu xin.



Nàng nhướng mày, trong lòng vài phần mềm nhũn, bọn họ vô tội, họ không hề giả bộ, là do Phượng Cô đã dùng gì đó uy hiếp.



Thấy Tình Thiên không nói, những kẻ này lại khóc càng lớn!




Nhìn bọn họ lời qua tiếng lại, hắn trầm mặc không nói, âm thầm chăm chú quan sát.



"Tạ phu nhân!" Vãn Thanh cười nói.



"Nói thế làm gì! Tình Thiên cô nương, Nguyệt Nhi thập phần muốn kết giao bằng hữu… Chẳng biết có được không…" Chu Nguyệt Nhi đột nhiên ngoài dự tính nói.



Nhưng Vãn Thanh cũng không cảm thấy kỳ quái.



Tâm tư Chu Nguyệt Nhi, nàng mặc dù không đoán được hết nhưng cũng nhìn ra phần nào đó.



Nàng ta muốn kết giao cùng nàng, chỉ để tiện trừ nàng đi.



Dù sao, nàng đã cẩn thận trong việc ngụy trang nhưng nếu không cẩn thận sẽ rơi vào mưu kế ngay.



Nhưng là, nàng tung kế ra, rồi sau đó, mời Chu Nguyệt Nhi nhảy vào.



Cho nên, nghe những lời đó, nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Được phu nhân yêu quý như thế, nữ tử phong trần như Tình Thiên như thế nào có thể dám so bì được."



"Nói bậy!" Chu Nguyệt Nhi cười một tiếng, rồi sau đó nói: "Bằng hữu lại có thể phân cao thấp ư! Nếu thế thì còn gì gọi là chân thành!"



"Tình Thiên muội muội!" Chu Nguyệt Nhi dứt lời liền thêm một tiếng thân thiết.



Vãn Thanh trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn duy trì vẻ vui cười, không chút giận dữ.



Phượng Cô nhìn chuyện này nhưng cũng không ngăn cản, chỉ cười nói: "Xem ra, 2 người rất hợp nhau!"



"Tình Thiên cô nương chẳng những xinh đẹp đa tài, tính tình lại ôn nhu, thật làm cho người ta thích ngay!" Chu Nguyệt Nhi lại nói, dung nhan tuyệt mĩ cười mê hoặc như một đóa phù dung.



"Ân!" Phượng Cô ừ, trên mặt cười mà như không cười, không nhìn ra suy nghĩ hắn. Khẽ để chén trà trong tay xuống, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm, hắn không ngờ Chu Nguyệt Nhi lại muốn kết giao với Tình Thiên.



Hắn biết nàng ta hận, nhưng lại dám rắp tâm như thế.



Nhưng hắn không ngại, bởi vì nếu hắn thường xuyên mời Tình Thiên lại đây, Nguyệt Nhi sẽ không dám làm gì, bởi Tình Thiên hôm nay, không còn là Vãn Thanh trước kia.



"Đều là mỹ nữ khuynh thành! Nếu như đứng cạnh nhau, sẽ là một cảnh tuyệt mĩ ở Chiến Thành." Nói lời này dứt, trên mặt có chút ma mị, khó hiểu.



Mặc dù Vãn Thanh không biết ý hắn là gì, nhưng nàng biết, đó không phải là chuyện tốt.



Nhưng mặc kệ như thế nào, trong lòng ai cũng có kế, nhưng ai mới là kẻ cuối cùng được!



Vì vậy nàng cũng nở một nụ cười, cũng rất tuyệt mĩ, đồng dạng khuynh thành.



Chu Nguyệt Nhi nghe xong cũng xấu hổ cười một tiếng, mềm nhũn nói: "Cô lại giễu người ta! Cảnh trời tuyệt đẹp, tự nhiên Nguyệt Nhi muốn lên núi bái phật, không biết Tình Thiên cô nương có muốn đi cùng không?"



Nàng ta nói xong cười hỏi Vãn Thanh, Vãn Thanh nhìn bộ mặt giả vờ thiện lương kia, trong lòng sợ rằng chuyến đi bái phật kia sẽ không an lành chút nào!



Nhưng, nàng cũng không ngại phải đi cùng!



"Hảo! Tình Thiên được nghe nói bái Phật tổ rất linh, một mực muốn đi nhưng không ai đi cùng, phu nhân đã mời, Tình Thiên nhất định đi."



"Hảo! Đến khi xuất phát ta sẽ mời người!" Chu Nguyệt Nhi cười nói.



Vãn Thanh không có nói gì, chỉ khẽ cười gật đầu.