Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 105 : Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Hai người ầm ĩ đến đêm khuya mới yên tĩnh. Minh Lan sức cùng lực kiệt nằm liệt giường, trên người

dính nhơm nhớp khó chịu nhưng không muốn nhúc nhíchchút nào, mí mắt

giống như bị núi Thái Sơn đè xuống. Cố Đình Diệp thì mấy năm qua ở bên

ngoài ăn gió nằm sương, sinh hoạt rất cẩu thả, cũng không muốn xuống

giường tắm rửa, chỉ thân mật ôm Minh lan nửa tỉnh nửa mê.



Minh Lan ngủ rất say, mơ màng giống như trở lại thời đại học đi tập quân sự, cả ngày luyện đi đứng nghiêm nghỉ tám tiếng đồng hồ, buổi tối đầu

vừa dính gối là bất tỉnh nhân sự, toàn thân giống như bị đánh tơi bời

một trận, eo mềm nhũn, chân mỏi nhừ, xương khớp giống như bị tháo ra lắp lại, đầu óc là một khối hồ dán, khác biệt duy nhất là một chỗ không nên đau lại đặc biệt đau.



Tờ mờ sáng, Minh Lan bị ép tỉnh lại, giống như cá chép trên sông chật

vật há mồm hít thở, mở mắt nhìn xung quanh tìm thấy một cái chân giò hun khói Kim Hoa cỡ đại vắt trên bụng mình. Nàng hết sức nhịn nỗi kích động muốn cào mặt người, nỗ lực xoay mình muốn di chuyển, không ngờ lại đánh thức Ngũ Chỉ Sơn nằm cạnh. Hắn liền giơ tay lên, ôm chặt Minh Lan trong lồng ngực, cúi đầu hôn gò má của nàng, cảm thấy chạm vào ấm áp trắng

mịn, không nhịn được lại nhào nặn vuốt ve một trận.



(‘)Chân giò Kim Hoa: Đặc sản đặt theo tên thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc



(‘) Ngũ Chỉ Sơn là ngọn núi sinh ra từ bàn tay Phật tổ đè Tôn Ngộ Không đó.



Cố Đình Diệp từ từ tỉnh lại, chút rục rà rục rịch. Minh Lan như con rùa

liều chết chui vào trong chăn, đầu vùi vào gối. Cố Đình Diệp cũng không

lật rùa lên, chỉ đơn giản là đè lên trên, hôn dọc theo sống lưng nhẵn

nhụi mảnh mai của thiếu nữ, cằm mới mọc râu cọ xát làm lưng nổi lên từng mảng hồng hồng.



Lần này Minh Lan bị ép đến mức hít vào thì ít thở ra thì nhiều, gần như

muốn trợn trắng mắt, khó khăn quay đầu lại: “Chàng, chàng, chàng mau

tránh ra!… Em sắp tắt thở!” Cố Đình Diệp cười ha hả trở mình, tiện tay

ôm vợ nhỏ nằm trên người mình. Minh Lan nằm nhoài trên lồng ngực của hắn thở dốc, thấy hắn cười sung sướng thì càng hận hơn, nắm tay lại tàn

nhẫn đấm hai cái, ai biết hắn ta bắp thịt cứng ngắc như sắt, ngược lại

còn làm đau tay của chính mình. Minh Lan không nhịn được kêu lên: “Thả

em ra, em đi tìm thuốc dán!”



Cố Đình Diệp cười đáp: “Không sao, tôi không đau.”



Minh Lan giận dữ: “Em đau.”



Trên đời này, hai nơi thô tục nhất là giang hồ với quân doanh cậu hai Cố đều đã lăn lộn, hơn nữa còn lăn ra khuôn ra dạng. Quả nhiên, Cố Đình

Diệp lập tức hiểu nhầm, ánh mắt hắn tối sầm lại, nhẹ nhàng xoa gò má

Minh Lan, nhẹ giọng thương tiếc nói: “Sau này sẽ hết đau.”



Minh Lan mất hai giây mới hiểu ra, mặt đỏ như lửa thiêu, nín giận nói: “Không phải chỗ đó đau!” (Minh Lan nhà ta toàn mạnh miệng, nào là không mệt, nào là chỗ đó không đau:))



“Em không đau?” Mắt Cố Đình Diệp lại sáng lên, giọng nói mang theo ước ao, bàn tay hạnh kiếm xấu sờ xuống.



Minh Lan thở hổn hển, dùng sức đè tay chắn lại, nửa người bủn rủn đau

đớn, đôi mắt thanh tú trợn lên nói: “Em không làm [‘]!” Một lời hai ý

nghĩa, Minh Lan cảm thấy câu chữ của mình rất có thâm ý.



[‘]干: vừa có nghĩa là làm, vừa có nghĩa là khô ráo sạch sẽ.



Mặt trời vừa ló rạng, từng chùm nắng bình mình xuyên qua màn, trong màn

trướng phù dung tình ý miên man, Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan, chỉ thấy

khuôn mặt trắng như tuyết của nàng có vẻ mệt mỏi, dưới mí mắt còn có

vành đen rõ ràng, chỉ có đôi mắt to vẫn long lanh sáng, nửa vui nửa

giận. Trong lòng Cố Đình Diệp vui vẻ, kéo tay nhỏ của nàng đến bên miệng nhẹ nhàng thổi, con mắt sâu thẳm anh tuấn như có sóng dạt dào tràn ra.



Cái này rơi vào mắt Minh Lan lại cảm thấy rất có tính ám chỉ, gò má lập

tức hồng như lửa đốt, suy nghĩ trong bụng nửa ngày mới phun ra một câu:

“Cái kia…ừm… giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt…” Càng nói giọng

càng nhỏ, giống như là đang xin khoan dung.



Cố Đình Diệp bật cười, ôm Minh Lan vào trong ngực nhào nặn lại thành một khối hôn xuống, lồng ngực rung lên vì cười.



Lúc này hầu gái cách lớp màn cửa nhẹ nhàng thưa: “Ông hai, bà hai(nhị lão gia, nhị phu nhân)[‘] nên dậy rồi ạ.”



[‘] Gia là phải lên hàng ông rồi T_T, chỗ này để ông hai và hai cho nó

shock:)) Sau này để lại là nhị lão gia nhị phu nhân nhé, để ông bà

nghe hết hồn.



Minh Lan mất một lúc mới nghĩ ra là đang gọi mình, vội vã muốn ngồi dậy, nhưng mà Cố Đình Diệp bên cạnh vẫn đang cười, Minh Lan siết chặt nắm

tay nhỏ, dùng sức nện vào vai rộng nội công thâm hậu của hắng khẽ quát:
vài câu, rất có dáng vẻ anh em tình cảm. Anh cả Cố nói được vài câu lại

bắt đầu ho khan sốt, mơ màng ngủ thiếp đi, mọi người mới rón rén lui ra.



Vẻ mặt Thái phu nhân rất u buồn, quay đầu nói với Thiệu phu nhân: “Con

chưa dùng cơm phải không? Gọi hầu gái qua trông cậu Dục, con cùng chúng

ta đi dùng cơm.”



Thiệu phu nhân từ chối mấy lần rồi cũng đi theo đi ra ngoài, mọi người

đi thẳng đến tòa nhà chếch hướng đông, bước vào chỉ thấy bên trong đặt

đầy một bàn cơm nước, một phụ nhân trẻ tuổi đang bận bộn thu xếp.



Phụ nhân này gương mặt trái xoan như bông sen, thân mặc áo dài bằng gấm

màu hồng tía thêu hoa phù dung, tóc búi ngã ngựa lệch, phía trên cắm một cây trâm vàng cẩn hồng ngọc hình hoa mẫu đơn, mặt mũi dáng người xinh

đẹp dễ gần. Chị ta vừa nhìn thấy người đến, đôi mắt to cong cong cười

lên: “Mẹ, chị dâu cả, anh Hai, chị dâu hai, mọi người đến rồi, còn không đến con đói bụng quá phải ăn mất thôi!”



Vừa nói xong, đầu tiên là Thiệu phu nhân vui vẻ bật cười, Thái phu nhân

lại vẫn như cũ vẻ mặt nhàn nhạt, không thân thiết giống như Thiệu phu

nhân, chỉ nói: “Khai tiệc, mọi người đều đói bụng rồi.”



Thiệu phu nhân kéo phụ nhân kia giới thiệu với Minh Lan: “Đây là em dâu

ba, là vợ của cậu Vĩ, nhà mẹ đẻ là Thái Bình bá họ Chu, bình thường rất

nhiệt tình. Sau này hàng ngày nếu nhàm chán liền đi nói chuyện cùng em

ấy, nhất định là cầu còn không được.”



Vừa nghe hai chữ ‘cậu Vĩ’ (‘), Minh Lan suýt chút nữa sặc nước bọt chết, sau đó nghĩ đến chuyện thứ đồ này ở thời cổ đại hình như không phải tên này, đoán là nói về cậu ba họ Cố Cố Đình Vĩ, là con đẻ của Tần thái phu nhân.



(‘)Nguyên văn Vĩ ca = Viagra



Minh Lan cười gật đầu, chợt thấy khó xử. Bàn về tuổi, nàng so với Chu

thị còn nhỏ hơn vài tuổi. Bàn về vai vế, nàng lại là dâu hai. Đang nghĩ

ngợi nên xưng hô thế nào, Chu thị lại không hề để ý đến gần bên, cười hì hì nói: “Chị dâu hai khỏe, mời chị dâu ngồi.”



Minh Lan đỏ mặt, chỉ có thể nói: “Em dâu cũng khỏe.” Sau đó lấy bao lì

xì đã chuẩn bị trước từ chỗ Đan Quất đưa đến, Chu thị vẻ mặt tự nhiên

vui vẻ, hớn hở nhận hầu bao: “Làm con dâu nhỏ thật là tốt, nếu có thêm

nhiều anh chồng chị dâu nữa càng tốt hơn.”



Mọi người cùng cười lên, đến Thái phu nhân cũng không nhịn được hiện ra vài tia vui vẻ.



Bày cơm xong, mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Minh Lan thấy Thiệu phu

nhân với Chu thị vẫn còn đứng liền tự giác đứng ở một bên để lo việc hầu hạ gắp thức ăn. Thái phu nhân vội khoát tay nói: “Các con cũng ngồi

xuống ăn cơm, đừng nói là tân hôn ba ngày không phân lớn nhỏ, nhà chúng

ta cũng không có quy củ cứng ngắc như vậy, ngồi xuống thôi.” Sau đó lại

quay về Cố Đình Diệp nói: “Con đi ra phòng ngoài đi, em Ba con đang chờ, hai anh em các con bao nhiêu lâu rồi chưa gặp nhau, giờ tiện gặp nói

chuyện, dùng cơm xong chúng ta nhận người thân sau.”



Cố Đình Diệp khom người đồng ý, đi đến bên Minh Lan nhẹ giọng nói: “Tôi

đi trước, em ăn cơm ngon miệng.” Dù mặt không biểu cảm nhưng tình cảm

thân thiết trong lời nói không từ nào diễn tả được.



Thái phu nhân quay đầu dặn dò hầu gái, giống như không nhìn thấy gì, chỉ mỉm cười ở khóe miệng. Thiệu phu nhân cười xem, trong lòng có một ít

chua xót cùng hâm mộ, Chu thị không thèm che giấu bật cười nói: “Anh

Hai, chúng em sẽ không ăn thịt chị dâu đâu.”



Cố Đình Diệp quay về phía nữ quyến chắp tay, mỉm cười đi ra cửa.



Minh Lan đỏ mặt cúi đầu đứng đó, chân tay hơi luống cuống, rất tốt rất

tốt, giờ nàng về cơ bản đã có thể khống chế đỏ mặt, bao giờ có thể kiểm

soát thành thạo mức độ đỏ mặt, nàng coi như tốt nghiệp.



Minh Lan nhẹ ngước mắt lên nhìn lén nữ quyến xung quanh, trước mắt thấy

tất cả đều bình thường, mẹ chồng hòa ái dễ gần, chị dâu đoan trang hiền

lành, em dâu hoạt bát hòa hợp, bầu không khí thân thích vô cùng hài hòa

ấm áp, nếu như cái này đều là thật sự vậy vận may mình không tồi lắm.



Có điều từ sau khi bị đất đá sạt lở vùi lấp, Minh Lan hiểu rõ một

chuyện, chỉ cần sống sót là đáng vui mừng rồi, chỉ là không biết phủ

Ninh Viễn Hầu phủ sẽ cho mình “niềm vui bất ngờ” gì hơn nữa thôi.