Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 104 : Hana yome (hạ)

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Hôm nay Thịnh lão phu nhân

mặc một bộ áo bối tử mới tinh màu xanh ngọc có hoa văn lục phúc vân sẫm, vẻ mặt trang nghiêm nhìn xuống Cố Đình Diệp đang dập đầu phía dưới,

nhận trà của hắn lên, không nói một lời đưa phong bao lì xì, sau đó mắt

lạnh đánh giá hắn từ trên xuống dưới. May mà Cố Đình Diệp là người đã

gặp vô số chuyện sống chết, từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười chống đỡ được.



Gặp lại Cố Đình Diệp, Vương thị phát khổ, tâm tình phức tạp, chỉ ngồi

nghiêm trang ở vị trí trưởng bối nói mấy câu khách sáo. Thịnh Hoành bị

ép quá, cuối cùng vẫn là thuộc phái hành động, bộ dáng nho nhã nói mấy

câu linh tinh ‘cảm thấy rất mừng’, sau đó khóe mắt hiện lên ánh nước mờ

mờ, thể hiện hoàn hảo sống động bộ dáng cha hiền không thể phê bình.



Chờ Cố Cố Đình làm lễ kính trà cho vợ chồng Thịnh Hoành xong, cô dâu đội kín khăn hỉ được Bạc lão phu nhân dẫn đi chậm rãi tiến vào chính đường. Cố Đình Diệp mắt vẫn nhìn thẳng, chỉ khom lưng cùng Minh Lan dập đầu

bái biệt vợ chồng Thịnh Hoành. Thịnh Hoành gần như mặt giàn giụa nước

mắt, luôn mồm nói: “Tốt tốt! Từ giờ về sau phải kính trọng yêu thương

nhau, sống đến bạc đầu, sinh nhiều con cháu.”



Vương thị cuối cùng cũng nổi lên được một ít tình cảm, hòa nhã nói: “Con về sau phải cung kính, cẩn thận, nghe theo chồng con, không thể tự ý

làm loạn.” Bà ta tự thấy mình biểu hiện vậy là khá rồi, bà ta vốn không

sở trường nói năng văn vẻ, lần trước Như Lan lấy chồng bà chỉ khóc đến

tối tăm trời đất, cái gì cũng không nói được.



Lúc vái lạy từ biệt, lão phu nhân cuối cùng không nhịn được nắm chặt tay Mijnh Lan, trong mắt lấp lánh ánh lệ. Minh Lan ở dưới khăn hỉ chỉ có

thể nhìn được một góc, không thể biết được vẻ mặt lão phu nhân, cúi đầu

chỉ thấy một bàn tay già nua gầy guộc xiết chặt bàn tay mũm mĩm của

mình, đốt ngón tay còn hơi trắng bệch, nàng bỗng nhiên cảm thấy mũi chua xót, một giọt nước mắt lớn rơi xuống đúng vào chỗ bà cháu nắm tay nhau.



Lão phu nhân giống như bị bỏng, vội vã buông tay ra, khó khăn lắm mới khàn giọng nói: “Sau này, phải sống tốt…”



Ngực Minh Lan căng lên vô cùng đau xót, một câu cũng không nói được, chỉ có thể dùng sức gật đầu, suýt tí nữa làm rơi cả khăn hỉ.



Minh Lan nỗ lực cúi đầu, để cho nước mắt rơi thẳng xuống đất, tránh làm

cho lớp trang điểm bị hỏng, không biết được ai dẫn đi chậm rãi ra ngoài. Đến cửa lớn, anh Trường Bách đang chờ cõng lên kiệu, thả màn kiệu

xuống, kiệu vừa lắc lư, Minh Lan biết là đã lên đường, vội vã lấy khăn

từ trong tay áo, dùng góc khăn cẩn thận thấm khô nước ở khóe mắt.



Kiệu lớn tám người khiêng bên trong rộng rãi trang trí bằng châu ngọc,

mạ vàng rực rỡ, cũng không thấy đu đưa nhiều, đi rất vững vàng. Bên tai

Minh Lan ầm ĩ tiếng trống nhạc với pháo hỉ, tiếng đoàn người trên đường

phố vui vẻ bàn tán.



Lúc này Minh Lan mới cảm thấy da mặt đau, bác gái kia nhìn nho nhã yếu

ớt nhưng lúc se lông mặt ra tay cũng thật mạnh mẽ, càng nghĩ càng thấy

da mặt đau, nàng hít một hơi, nhịn không được mà nhẹ “ôi” một tiếng.



Ngoài kiệu Tiểu Đào thính tai, không nhịn được hé một góc kiệu khẽ hỏi: “Cô chủ, có phải là đói bụng không, em có đồ ăn đây!”



Minh Lan nhịn không được cười xì ra, cái đồ ham ăn này! Nàng cách mành kiệu khẽ nói: “Ta không đói.”



Tiểu Đào vẫn ân cần nói: “Cô chủ, cô cũng không cần nhịn!”



Minh Lan giận xám mặt: “Ta không nhịn!”



Phong thủy cổ đại nói chung là na ná nhau, ngoài kinh thành đông phú,

tây quý, nam bần, bắc tiện, bên trong thành là hoàng thân quốc thích với quyền thần huân quý. Nhờ phúc cụ ông họ Thịnh mắt sáng, bất động sản

nhà họ Thịnh rất gần bên trong thành, cách phủ Ninh Viễn hầu không xa.

Minh Lan ở trong kiệu khoảng chừng hai bữa cơm, kiệu đã hạ xuống.



Minh Lan một tay đặt trên cổ tay Đan Quất, một tay nắm dải lụa đỏ thẫm

vừa được nhét vào, u mê đi về phía trước, bước vào cửa phủ Ninh Viễn

hầu. Minh Lan ngay lập tức cảm thấy bên tai liên tục tiếng pháo mừng,

trên mặt đất trải thảm hỉ thật dài dẫn vào hỉ đường. Minh Lan chậm rãi

đi trên thảm hỉ, mãi đến khi thấy thềm cửa chạm khắc mới biết là đã đến

nơi.



Sau một lúc, Minh Lan giống như con rối, theo người xướng lễ nghi không

ngừng đứng lên quỳ xuống lạy, quay mình lại lạy, lạy xong quay mình lại

lạy, một hồi váng đầu hoa mắt xong mới giống như chó con bị dắt đi, ai

mà biết bên trong phòng tân hôn so với bên ngoài còn ồn ào hơn. Minh Lan bị kéo xuống ngồi trên giường cưới, nghe tiếng một đám phụ nữ cười đùa

trong phòng.



So với Minh Lan đang bối rối, Cố Đình Diệp lại quen cửa quen nẻo từ

trong tay ma ma đám cưới nhận lấy cây bằng gỗ mun nạm bạc quấn lụa đỏ,

cẩn thận từng li từng tí nâng khăn hỉ đỏ tươi như lửa lên, đúng là cưới

lần thứ hai có khác.



Minh Lan chỉ cảm thấy ánh sáng, trên đỉnh đầu có bóng người cao lớn,

nhìn về phía Cố Đình Diệp đang đứng đối diện, con mắt sâu thẳm tĩnh

lặng, đặc biệt sâu hơn khi con mắt hẹp dài liếc sang, lúc nhìn người

giống như có suy nghĩ sâu xa. Minh Lan đặc biệt đỏ mặt kịp thời, sau đó

cúi đầu e thẹn đúng lúc. Cố Đình Diệp không nhịn được, khóe miệng khẽ

nhếch lên, trên mắt toàn là ý cười.



Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh Minh Lan, trong miệng lẩm bẩm gì đó, Minh Lan nghe xong ngờ ngợ nhận ra là ‘… làm sao lại tô trát mặt thành thế

này?’ Minh Lan suýt tí nữa muốn mắng, bà cô anh khổ cực cả một ngày, anh còn dám ghét bỏ?!



“Ôi! Thật là một cô dâu xinh xắn!” Một phụ nhân mặc áo dài bằng gấm đỏ

thêu quả lựu cười nói, nữ quyến cả phòng vui vẻ theo, ồn ào trêu ghẹo.



Minh Lan giương mắt nhìn, cả phòng là phụ nhân châu ngọc gấm vóc, mỗi

người đều rực rỡ, gấm hương lộng lẫy, nàng nhịn đỏ cả mặt, bôi trát

thành cái bộ dáng này mà các chị cũng có thể thấy xinh hay không xinh

à?!



Minh Lan với chú rể bị tung vào một đống các loại đậu phộng, táo hồng

táo đỏ gì đó. Minh Lan không dám nhúc nhích chỉ có thể ngồi thành thật,

Cố Đình Diệp lại theo phản xạ có điều kiện, không nhịn được đỡ mấy cái,
Hắn đột nhiên kéo Minh Lan đến đầu giường, thân mình cao lớn lập tức đè

lên, áp từ đầu đến chân, ngón tay trực tiếp thăm dò bên trong xiêm y,

cảm nhận được đều là da thịt mềm mại của thiếu nữ, vòng eo yếu ớt giống

như có thể bẻ gãy, vuốt ve lên phía trên, là hai khối đẫy đà, hương thơm tan vào mũi.



Minh Lan run cầm cập, bắp thịt đàn ông cường tráng cứng ngắc, ma sát làm cả thân nàng đều đau, nàng bắt đầu nhức nở: “Hu, hu em không biết…”

Không đúng, thực ra nàng hiểu lắm: “Hu, hu, em chưa từng làm.”



Cả người nam nhân đã nóng lên, căn bản không nghe thấy nàng nói gì, chỉ không ngừng xoa nắn thân thể nàng.



Minh Lan bị xoa nắn đến cong người lên, nghiêng người tránh né, chon

đầu vào bên trong gối, giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ nức nở nghẹn

ngào, lại lộ ra gò má cùng vành tai trong suốt. Cố Đình Diệp đăm đăm

nhìn, ma xui quỷ khiến há miệng đến gần cắn một miếng, Minh Lan kêu đau

muốn tránh ra lại bị đè chắc ở trên giường.



Nam nhân lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm đến trong miệng nàng, dứt khoát kéo xiêm y thiếu nữ ra, thú nhỏ trắng nõn non nớt sợ muốn hét lên, rồi lại

không dám, chỉ có thể thút thít. Nam nhân càng hưng phấn, hôn xuống cổ

thiếu nữ một chút, nôn nóng cắn xuống trước ngực nàng, ánh mắt nam nhân

đỏ rực. Một đôi đẹp lung linh khéo léo đáng yêu rụt rè nhô lên, hắn há

miệng ngậm lấy, không ngừng mút vào.



Minh Lan cuối cùng không nhịn được, khóc lóc vươn ra cẳng chân óng ả

bóng mượt, dùng sức đạp vào lồng ngực tinh tráng trần trụi của hắn,

không ngờ bị bắt lấy. Hắn túm mắt cá chân của vợ nhỏ lại, tinh tế yếu ớt giống như sờ một cái là vỡ tan, không thể chờ đợi được kéo một bên chân nàng sang, sau đó cúi người xuống, lần thứ hai đè lên thân thể nàng.



Môi hắn tìm lấy cổ với vành tai mềm mại của cô vợ nhỏ, thở hổn hển không ngừng hôn liếm. Minh Lan chỉ cảm thấy một chân mình bị nâng lên, sau đó u mê bị ma sát hừng hực một lúc, phía dưới một cơn đau sắc bén kéo đến.



Minh Lan khóc, lần này là khóc thật, nức nở rơi nước mắt, cắn môi không hô ra tiếng, nỗ lực kiềm chế.



Cố Đình Diệp cũng đã nhịn nửa ngày, cảm thấy cô vợ nhỏ hơi thả lỏng,

không nhịn được xuất lực đánh lên, vừa hôn miệng nhỏ của nàng, vừa dùng

sức vận động. Minh Lan chỉ chôn đầu vào trong gối, nước mắt thấm ướt một bên áo gối, khóc ầm ĩ: “… Hu hu, đừng làm nữa… lần sau làm tiếp… chàng

tha em đi! Em không được…”



Minh Lan vẫn biết mình không phải dạng người thực tế, về tư tưởng thì

rất mạnh mẽ linh hoạt, bình thường trào phúng với đả kích nàng hoàn toàn không có cảm giác. Có điều thân thể này rất kém cỏi, sợ lạnh, sợ nóng,

sợ ngứa, còn đặc biệt sợ đau, một chút đau đớn nàng cũng khóc đến nước

mắt giàn giụa.



Cố Đình Diệp không thèm dỗ nàng, nàng càng chống chế xin tha, dáng vẻ

càng xinh đẹp quyến rũ, thân thể này quả thật là mất hồn. Hắn không nhịn được nâng mông trắng của nàng, dùng sức đè lên phía trên, càng phát lực mạnh, khiến Minh Lan cuộn lại thành con tôm. Nàng cực kỳ tức giận khắp

nơi tìm cái để hả giận, cũng chỉ sờ thấy da thịt, không biết là bả vai

hay là cánh tay của người kia, mạnh mẽ cắn một cái. Ai biết phản kích

càng kích thích sự mãnh liệt của hắn, không ngừng xoa nắn thân thể nàng, phía dưới càng chịu tội hơn, hai chân bị kéo căng, thân thể bủn rủn

muốn tê liệt.



Minh Lan hết cách, chỉ có thể nhắm mắt nghẹn ngào, góc giường này giống

như chân trời góc bể của nàng, lên trời không có cửa, xuống đất không có đường, chỉ có thể bị đặt dưới thân nam nhân hoan ái.



Cũng không biết chịu đựng bao lâu, Minh Lan cảm thấy thắt lưng muốn đứt

ra rồi, Cố Đình Diệp mới thở hổn hển kết thúc. Minh Lan cả người run

rẩy, giống như chết rồi, hai người đều ướt mồ hôi, Minh Lan bủn rủn

thành bãi bùn nhão, Cố Đình DIệp vẫn ôm chặt Minh Lan.



“Bảo bối nhỏ, đau không?” Hắn hỏi.



Minh Lan xấu hổ như trứng tôm hấp, thẹn quá hoá giận muốn cắn hai miếng

thịt của anh ta cho hả giận, chỉ giận dỗi xoay mặt đi chỗ khác. Cố Đình

Diệp nhìn dáng vẻ này của nàng, cười khẽ lên, nhẹ nhàng hôn cổ với vai

nàng. Minh Lan co quắp không thể động đậy, chỉ có thể mắng to trong

bụng, mơ mộng cùng Lư Sơn Thăng Long chưởng (chưởng này trong một bộ

Manhwa) đánh cho hắn sưng hết mặt mũi.



Đang vui vẻ AQ, Minh Lan chợt thấy bên eo nhô lên một cái gì đó cứng đơ, nàng lập tức giật mình, sợ đến hồn bay phách lạc, cũng không biết sức ở đâu ra, dùng cả tay lẫn chân chạy trốn khỏi anh ta, xoay mình chui vào

trong chăn, từ đầu đến chân bọc lại ở bên trong run lẩy bẩy.



Cố Đình Diệp thấy nàng bị dọa thành dáng vẻ này, vừa tức vừa buồn cười,

cánh tay cường tráng duỗi ra kéo Minh Lan lại, giống như lột bánh chưng

lôi Minh Lan từ trong chăn ra, tiếng cười trầm thấp nói: “Sợ cái gì, tôi cũng không ăn em.”



“Hu hu, chàng đừng tới nữa… Tha cho cháu đi, chú hai… a không phải…

tướng công, phu quân, tha cho em đi, em sau này cái gì cũng nghe chàng!

Tha cho em đi tha cho em đi…” Minh Lan chỉ thiếu quỳ xuống đất cầu xin.



Cố Đình Diệp không nhịn được cười lớn, ôm Minh Lan hôn rồi lại hôn,

không ngừng vuốt ve thân thể nàng. Hắn xem như được mở mang hiểu biết,

cô bé này khi cần cái gì thì lời hay nào cũng sẽ nói, nhưng một khi

thoát khỏi nguy hiểm nàng lập tức sẽ chơi xấu, trở mặt so với lật sách

còn nhanh hơn, hoàn toàn không nhớ rõ trước đấy mình đã hứa hẹn cái gì.



“Bảo bối nhỏ, ngoan! Chúng ta ngủ, tôi không động vào em nữa.” Nói như

vậy nhưng tay vẫn không thành thật sờ sờ đến, thấy một đôi nhô lên mềm

mại, bụng dưới hắn lại tỏa nhiệt, lại một hồi xoa nắn làm phiền mới thả

lỏng một chút.



Minh Lan đương nhiên không chịu tin hắn. Hai người lôi kéo chăn giằng co một lúc, cuối cùng Minh Lan kiên quyết yêu cầu mỗi người một chăn đi

ngủ. Cố Đình Diệp cười kéo cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng, không

nhịn được lại tìm đến hôn đôi môi mềm mại xinh đẹp.



” Vừa lúc nãy em có chuyện muốn nói cùng tôi phải không?” Cố Đình Diệp bỗng nhiên nhớ lại.



“Không nói nữa.” Minh Lan sống dở chết dở.



” Không phải em nói là có chuyện quan trọng sao?” Nam nhân mặt mày đầy xuân.