Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 103 : Hana yome[‘] (thượng)

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


‘]花嫁: Phiên âm tiếng Nhật là Hana yome, có nghĩa là cô dâu. Đây là từ tiếng Nhật, không phải tiếng Trung, chị tác giả thích dùng tiếng Nhật

lắm nhé.



Ngày lại mặt của Như Lan làm rất tưng bừng, bày ra sáu bàn tiệc, không chỉ

có rất đông họ hàng bạn bè thân thiết, ngay cả vợ chồng Mặc Lan với dì

Khang cũng đến. Lão phu nhân vô cùng không vui, trong bữa tiệc chỉ lạnh

nhạt nhìn chằm chằm Vương thị khiến Vương thị cúi đầu không dám nói lời

nào. Dì Khang ngồi bên cạnh Vương thị, dáng điệu dịu dàng điềm đạm như

xưa.



Sau khi ăn xong, lão phu nhân cùng Vương thị lôi kéo Như Lan hỏi thăm

cuộc sống sau hôn nhân, sau đó ba chị em đều rời đi uống trà nói chuyện.



Mặc Lan và Như Lan chia nhau về viện của mình hồi tưởng lại chuyện cũ

một lúc, sau đó đồng thời tụ tập về Mộ Thương trai của Minh Lan. Minh

Lan thấy hai vị oan gia này cùng ở trong phòng mình thì bị một trận hãi

hùng khiếp vía, chỉ có thể nhắm mắt gọi Đan Quất dâng trà.



Trà xanh Thường Thanh tỏa mùi thơm ngát dễ chịu, pha hai nước liền hiện

ra màu xanh biếc đẹp đẽ. Mặc Lan khoác áo khoác sa mỏng bằng lụa xanh

màu hồ nước, rạng sáng đầu xuân rất tươi đẹp quyến rũ, chị ta xoay cái

chén trà sứ trắng, giữa lông mày có mấy phần buồn rầu, chậm rãi nói:

“Sớm muộn gì sân của chúng ta cũng dành cho người khác, chỉ không nghĩ

lại sớm như vậy, cũng không để lại lâu một chút, đúng là nước lã đổ ra

ngoài rồi.”



Mặc Lan vừa xuất giá, Sơn Nguyệt cư đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại

một đứa hầu gái trông giữ quét tước. Từng là nơi đầy tiếng cười nói, bây giờ người đi thì nhà trống. Thực ra Đào Nhiên quán cũng bắt đầu được

dọn dẹp, chẳng qua thời gian chưa lâu. Như Lan vừa thấy Mặc Lan là giống như gà chọi dựng thẳng lông toàn thân chờ khai chiến, nghe vậy lập tức

muốn phản kích. Minh Lan vội vã đoạt trước, cười nói: “Chị dâu đã có hai đứa bé rồi, anh Ba với em Tư cũng phải cưới vợ, chúng ta thì đều đi lấy chống, nhà này sớm muộn gì cũng phải cho cháu trai cháu gái chúng ta ở. Trong nhà nhân khẩu đông đúc, không phải là chuyện tốt sao?”



Mặc Lan bình tĩnh nhìn Minh Lan, khẽ cười nói: “Em Sáu đúng là càng ngày càng khéo léo, chẳng trách có thể gả vào nhà cao của rộng. Mấy chị em

trong nhà sợ là em có phúc nhất.”



Minh Lan lập tức bày sắc mặt đoan chính: “Hôn nhân đại sự, em chỉ biết nghe cha mẹ người lớn sắp xếp.”



Như Lan che miệng cười khẽ, lập tức nói: “Đúng vậy! Hôn nhân là đại sự,

đương nhiên phải nghe lời cha mẹ, sao có thể tự quyết định?” Minh Lan

không nhịn được liếc chị ta một cái, bà chị này rõ ràng là đã quên mất

chồng của mình kiếm được như thế nào.



Mặc Lan vẻ mặt vẫn tự nhiên cười nói: “Hai em nói rất đúng. Đúng rồi, em rể Năm thi Đình đã đạt, không biết dự định làm gì?”



Sắc mặt Như Lan khẽ ửng hồng, khuôn mặt đang thản nhiên lại lộ ra vẻ tân hôn xinh đẹp, khóe mắt đuôi lông mày đều vui sướng. Minh Lan nghiêng

đầu, bắt đầu nghĩ lung tung, đoán chừng sinh hoạt X rất hài hòa.



“Trước tiên vào Hàn Lâm viện nhận chỗ, sau đó từ từ tìm chức quan, cũng

không biết tương lai thế nào.” Như Lan gò má như thoa son, dáng vẻ kiêu

ngạo. Anh rể Văn dù không thể bằng anh Trường Bách được nhận chức thứ

cát sĩ, nhưng có thể vào trong Hàn Lâm viện, tương lai chức quan chắc

cũng không kém.



Ánh mắt Mặc Lan lấp lóe cười duyên nói: “Chuyện này có gì khó, em Năm

chỉ cần nhờ vả em Sáu, đừng nói chỉ có tri huyện tri phủ, chức quan cao

hơn không chừng cũng có thể!”



Như Lan đổi sắc mặt, phẫn nộ trừng mắt nhìn chị ta. Minh Lan nhanh chóng thu lại suy nghĩ lung tung, khuôn mặt nhỏ đoan trang nghiêm túc nói:

“Chị Tư đừng nói bậy, quản lý lục bộ là đại sự của quốc gia, sao có thể

đùa cợt tùy tiện? Chị Tư nói như vậy, để cho người ngoài nghe thấy, còn

tưởng rằng anh rể, à không, cả nhà anh rể đều có chức quan do nhờ vả!”



Lần này đến lượt Mặc Lan đổi sắc mặt, Như Lan nâng khăn cười ha hả.



Minh Lan thấy cũng đủ rồi, không nên quá đáng với Mặc Lan nữa, nhanh

chóng chuyển đề tài: “Ngày kết hôn của chị Năm trong phủ rất náo nhiệt,
Minh Lan ngồi rất an phận, cũng không có lấy hứng thú soi gương sau khi

xong việc. Đã trải qua đám cưới của ba chị gái, nàng rất rõ ràng, lúc

này mình chắc giống viên bột mì quét son.



Có điều, anh Bảo đúng là hỏa nhãn kim tinh, dưới thuật hóa trang thành

thục ngàn người như một thế này mà anh vẫn có thể phân biệt được chị Bảo với em Lâm. Chị Bảo ơi là chị Bảo, chị đánh phấn trên mặt dày một chút

không chừng là có thể lừa gạt qua được đêm động phòng hoa chúc, tốt xấu

gì cũng phải cho Bảo Ngọc ngủ đã chứ, miễn cho một đám học giả X ăn no

rửng mỡ mỗi ngày đều ra vẻ học thuật nghiêm túc ngồi suy diễn đề tài bát quái: “Bảo Thoa không biết có xxx đêm tân hôn không?”



Sau quy trình, với Minh Lan thì như một đống hỗn độn, giống như trên đầu bị đè bởi rất nhiều thứ, chỉ cần hơi động một cái là một tràng leng

keng leng keng vang rền, cái cổ lập tức ngắn đi ba tấc.



Vừa ăn mấy miếng cháo ngọt táo đỏ tổ yến, một nhóm lớn phụ nữ già, trung niên, trẻ ào ào đi vào nói chúc phúc, Minh Lan từ đầu đến cuối không

cần trả lời, chỉ cúi đầu thẹn thùng là được. Tiểu Đào đứng bên cạnh nâng lọ sứ nhỏ, bên trong có ít điểm tâm và mấy miếng sâm chuẩn bị sẵn, Đan

Quất bận bịu trông nom mấy món trên người Minh Lan, hy vọng không rơi

món nào.



Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài ồn ào huyên náo, đội đón dâu đã đến cửa.



Trên người Cố Đình Diệp mặc áo hỉ đỏ thẫm, dáng người cao lớn, bên trái

là Uy Bắc hầu mới ra lò Thẩm Tòng Hưng, bên phải là Cừu Thư, con trai

trưởng của đại học sĩ Vũ Anh điện, cũng là tân khoa thám hoa, theo phía

sau là hai anh em tổng chỉ huy Ngự lâm quân Trịnh Tuấn cùng với em rể

Hoàng Hậu Trịnh Kiêu.



Trường Bách đứng trước cửa, khóe miệng co giật, rất tốt rất tốt, văn võ tân quý, hoàng thân quốc thích toàn bộ có đủ.



Theo lệ thường là đến lúc chặn cửa làm khó chú rể.



Lương Hàm vừa mới biểu diễn mấy chiêu trường thương tâm đắc, tiểu tướng

quân Trịnh Kiêu lập tức xắn tay áo thể hiện anh ta vô cùng ủng hộ dùng

hành động thực tế để tiếp thu mấy chiêu này.



Anh rể Văn hắng giọng ra hai đề mục làm thơ, Cừu Đàm học một biết mười,

đối đáp trôi chảy. Anh rể Văn thấy thể hiện tốt liền dừng lại, hai tiến

sĩ mới trúng tuyển nói chuyện vui vẻ, mở miệng chính là ‘nhớ năm đó

chúng ta thi đình làm sao làm sao’, thực ra thi đình vừa mới xong có mấy ngày, làm gì mà nhớ đến tận năm đó. Trường Phong thi rớt đứng một bên

rất buồn bã.



Anh rể Viên biết điều nhất, bày ra gương mặt công chính cương trực,

không đổi nét dịch đến cạnh cửa, lén lút mở then cài. Có ám hiệu, Cố

Đình Diệp sáng mắt hô lên một tiếng, các anh em nghe lệnh cao giọng hét

lên vọt mạnh vào, cửa lớn phủ Thịnh vui vẻ thông báo bị thất thủ.



Trưởng Bách tổng kết lại thành câu đối. Vế trên: Trong có kẻ phản bội, ý chí chiến đấu không đủ kiên định, vế dưới: Ở ngoài có cường địch, tâm

tư giảo hoạt tác phong dũng mãnh. Hoành phi ghi: Sét đánh, trời mưa, mọi người mau thu quần áo đi tắm rồi ngủ.



Trường Đống đứng cạnh anh ta thì đang vuốt phẳng bao lì xì vừa được nhét vào tay, bên trong soàn soạt tiếng ngân phiếu uyển chuyển thể hiện anh

rể Sáu vừa nhậm chức tình cảm rất sâu đậm rất thắm thiết. Cậu không nhịn được hỏi: “Anh Cả à, vừa nãy sao anh không giúp chặn cửa?”



Mấy người khác dù không ra hết sức nhưng tốt xấu gì vẫn có ý tứ, ai giống như Trường Bách đứng một bên giả làm thần giữ cửa.



Trường Bách vẫn nắm tay, chậm rãi nói: “Vì anh đã nhận của anh rể Sáu em một bộ (tranh)’Ô Giang thùy điếu đồ’ (thả câu trên sông).”



“A?!” Trường Đống há miệng, lắp bắp nói: Cái này… sao anh còn nói mấy anh rể…”



Trường Bách vẻ mặt nghiêm nghị, ân cần dạy dỗ em nhỏ: “Anh đã nhận tranh rồi không nên ngăn cản, việc này với việc anh nói bọn họ thì có liên

quan gì? Em Đống à, em phải nhớ kỹ, làm người thì phải phân rõ phải trái đúng sai mới được.”



Nói xong, vẻ mặt anh ấy rất bình tĩnh quay mình, chậm rãi rời đi, tay áo bồng bềnh, rất có tư thế phong nhã của con cháu Ngụy Tấn năm đó.



Trường Đống đứng lại phía sau, mặt đầy vẻ kính phục.