Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 109 : Lại mặt

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Trước khi Minh Lan xuất giá, rất nhiều người đến cửa chúc mừng khen nàng gả cho nhà hiển hách, lúc

đó nàng cũng không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ thấy lễ hỏi Cố Đình Diệp đưa đến rất nhiều, rất kiểu thần tài. Mãi đến tận hôm lại mặt ngày thứ ba, hai vợ chồng xuống xe ngựa ở cửa phủ Thịnh, hai anh em Trường Bách

và Trường Ngô ra cửa đón, đúng lúc hai vợ chồng Mặc Lan cùng Như Lan

đến.



Minh Lan được Đan Quất đỡ từ trên xe xuống, nhìn kiệu nhỏ chóp bằng nhà

Như Lan, nhà Mặc Lan là xe một ngựa kéo đỉnh bằng, lại nhìn xe nhà mình

ba ngựa kéo thân sơn đen tuyền, màn trướng màu thạch thanh thêu hình ly

bạc xa hoa lồ lộ, Minh Lan bắt đầu hơi mất tự nhiên.



Như Lan ngừng ý cười, ánh mắt lạnh nhạt. Mặc Lan cũng cứng đờ rồi ngay

lập tức trở lại bình thường. Minh Lan không nhịn được liếc Cố Đình Diệp, xe này không phải là làm quá chứ?



Xuống xe chào hỏi, Cố Đình Diệp cười nhạt với Lương Hàm, cũng không nói

gì. Minh Lan lại tinh tế nhìn ra, hắn có vẻ không thích Lương Hàm. Nhóm

người nối đuôi nhau đi vào trong phủ, vợ chồng mới cưới tất nhiên là đầu tiên phải đến Thọ An Đường bái kiến lão phu nhân.



Lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao, Minh Lan cùng Cố Đình Diệp quỳ rạp xuống trên nệm bái lạy. Mới chỉ có mấy ngày nhưng lão phu nhân giống

như nửa đời không gặp Minh Lan, lôi kéo tay nàng xem xét, càng nhìn sắc

mặt càng đen.



Chẳng qua là có hai ngày mà Minh Lan giống như mất một lớp da, mí mắt

hiện ra quầng xanh đen nhàn nhạt, màu xanh giống như màu bột vẽ mày

nhuộm thnhf, son phấn mỏng manh không thể che giấu được, nét mặt uể oải

suy sụp, giữa lông mày lại lộ ra nét quyến rũ. Lại nhìn Cố Đình Diệp bên cạnh tinh thần thoải mái, mặt mày khoan khoái, đáy mắt vẻ mặt mơ hồ lộ

nét thỏa mãn.



Lão phu nhân dâng lên một luồng tức giận, vừa đau lòng vừa không vui,

lại không tiện nói gì chỉ có thể dùng ánh mắt sắc như dao mạnh mẽ mài Cố Đình Diệp mấy cái. Cố Đình Diệp vẻ mặt vẫn như bình thường bình tinh

thản nhiên, coi như chả biết gì.



Lão phu nhân hít thở trong bụng mấy lần mới nói: “Nhanh đi dập đầu với cha mẹ con, còn đang lo lắng cho các con đấy.”



Minh Lan không nỡ xa lão phu nhân, dựa vào trong lòng bà nhẹ giọng nói: “Dập đầu xong con lại về cùng nói chuyện với bà.”



Lão phu nhân cười gật đầu, đưa mắt nhìn theo hai vợ chồng đi ra ngoài.

Trong giây lát, sắc mặt bà liền thay đổi, liếc mắt ra hiệu Phòng ma ma

một cái. Phòng ma ma hiểu ra quay người ra ngoài tìm Thôi ma ma đến hỏi

chuyện.



Thôi ma ma xưa nay là người không ham danh lợi, cả đời không tranh với

ai, mấy chục năm chưa bao giờ lắm mồm gây sự, lần này sợ là lần đầu tiên trong đời bà có ham muốn tố cáo mạnh mẽ như vậy. Không đợi Phòng ma ma

gọi vào, từ lúc đến Thọ An đường bà đã đứng dưới mái hiên chái nhà chờ.



“Vợ chồng mới cưới bình thường thân thiết chút thì cũng có, ai lại như

cậu ta! Cũng không cần biết có người hay không, vừa nhìn thấy cô chủ là

giống như sói hoang trong khe núi, hai mắt lập lòe sáng, vừa thấy không

có ai là táy máy chân tay, ban ngày đêm tối đều càn quấy!” Thôi ma ma vỗ bàn, cắn răng nói: “Thân thể cô chủ mới nảy nở, sao mà chịu … như

vậy?!”



Phòng ma ma nghe mà trợn mắt há mồm, vẻ mặt có chút lúng túng, nếu không phải bà biết tính tình Thôi ma ma ít lời thẳng thắn, sợ là sẽ không

chịu tin. “Cậu rể Sáu này đã từng này tuổi rồi, sao lại giống như thanh

niên mới lớn vậy, trong phòng… chẳng lẽ không có người?” (này thì thanh

niên mới lớn)



Nói đến đây, Thôi ma ma cũng coi như hơi hả giận chút: “Cô chủ đáng

thương mấy hôm nay cũng không có sức quản sự, chẳng qua là tôi có ra

ngoài hỏi một vòng. Cậu rể vốn là có một lẽ với một hầu ngủ đều ở lại
Chị ta ngồi bên cạnh lôi kéo Như Lan khẽ nói chuyện nhận lỗi. Vương thị

ngồi cạnh thì liên tục gắp rau. Minh Lan nhìn mà thở dài trong lòng.



Hải thị thấy bầu không khí có chút cứng ngắc liền ra mặt hòa hoãn: “Mấy

hôm trước mẫu thân đi nhà họ Viên thăm chị cả, nói là bụng còn lớn hơn

cả con nữa. Rõ ràng hai tháng trước bụng nhỏ hơn con, hay là bên trong

có hai em bé? Chị cả thường kêu đau bụng, có khi là hai cậu bé nho nhỏ

đang luyện quyền trong đấy.”



Nói xong nữ quyến đều nở nụ cười. Vương thị vui vẻ nhất, vô cùng đắc ý

uống thêm mấy chén. Có hơi rượu vào nói chuyện cũng lớn giọng hơn, thêm một lúc bên ngoài có đứa hầu gái đi vào, đến bên Minh Lan nói nhỏ vài

câu.



Minh Lan đứng dậy, cười nói với mọi người: “Lão phu nhân sợ là muốn nhắc nhở con vài câu, con xin phép đi trước.”



Vương thị đã không còn tỉnh táo, Hải thị cười nói: “Đi đi, lão phu nhân có nhiều chuyện muốn nói với em đấy.”



Minh Lan cười chào, đi theo hầu gái rời đi. Vừa ra khỏi cửa liền rảo

bước chân đi thẳng đến Thọ An đường, dừng một bước rồi đi qua cửa lớn,

đi vào gian bên trái, quả nhiên bên trong đã bày sẵn một bàn cơm, lão

phu nhân thì đang ngồi bên cửa sổ.



Minh Lan cảm động trong lòng, cười hì hì nhào tới, ôm cánh tay của bà

lắc làm nũng: “Con với bà nội có thần giao cách cảm, con biết bà nội chờ cháu ở đây nên cố ý để bụng rỗng đến!” Lão phu nhân không giữ được nét

mặt cười mắng: “Cũng là vì con khỉ nhỏ này, bà chờ đến đói cả bụng!”

Minh Lan nhào vào trong lồng ngực lão phu nhân nịnh nọt nói: “Con giúp

bà nội xoa bụng!”



Lão phu nhân nhéo gò má Minh Lan: “Sao còn phải xoa bụng, sợ còn chưa đủ đói sao?!” Minh Lan đỡ lão phu nhân ngồi xuống bàn, tự mình múc cho bà

một chén đầy canh bí đao sườn nấu nấm: “Bà ăn, bà ăn!”



Phòng ma ma nhìn mà nóng vành mắt nói: “Lão phu nhân bao lâu không vui vẻ như thế!”



“Cái gì mà bao lâu?” Lão phu nhân quay đầu trợn mắt nói: “Mới có hai ngày thôi!”



Minh Lan nâng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt long lanh đau buồn: “Một ngày

không gặp giống như xa cách ba thu, ai nha, bao nhiêu mùa thu như vậy,

bà nội nhất định là nhớ cháu thành bệnh tương tự rồi! Phải làm sao bây

giờ, ai bảo cháu khiến người ta thương yêu như vậy, không có cách nào

nha?”



Lão phu nhân cuối cùng không chịu nổi, cười đến chảy nước mắt: “Cháu là

cái đồ không biết xấu hổ còn dát vàng lên mặt mình! Không cần mặt mũi

nữa à!”



Minh Lan nghiêng đầu cười tươi rói nói với lão phu nhân: “Không cần! Bà giữ đi!”



Lão phu nhân cười ngã vào Minh Lan, hai bà cháu nghiêng ngả cùng một chỗ.



Bữa cơm này lão phu nhân nghe Minh Lan líu ra líu ríu kể chuyện người ở

phủ Cố, một lúc nói một lúc cười. Minh Lan khổ sở trong lòng, biết sau

này không thể thường xuyên thấy lão phu nhân bèn tạo ra cảnh thái bình

giả tạo, kể lại cuộc sống mới gả thú vị vui vẻ, cuộc sống ở nhà họ Cố

hạnh phúc mỹ mãn.



Lão phu nhân cũng mỉm cười nghe, ăn hết cơm. Phòng ma ma dặn dò hầu gái dọn hết chén đĩa, khép cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.