Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 110 : Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Mãi đến sau giờ Ngọ đầu giờ
Mùi, bầu trời nhuộm một màu vàng óng, hai vợ chồng mới đứng dậy cáo từ
ra về. Cố Đình Diệp liếc thấy viền mắt Minh Lan hồng hồng, trên mi dài
rủ xuống còn đọng nước, biết nhất định là nàng đã khóc, trong lòng hắn
không khỏi mềm nhũn. Lúc nãy trong bữa tiệc cùng mọi người uống không ít rượu, hắn vốn đã có hai phần chếnh choáng, thấy thế, dứt khoát giả vờ
tập tễnh vài bước, đám người Trường Bách nhìn thấy như vậy, vội vàng gọi người dìu hắn lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa rộng rãi đặt mấy lư hương nhỏ, phía dưới lót tấm thảm
phù dung mỏng, Minh Lan đỡ Cố Đình Diệp xiêu vẹo dựa vào tấm đệm lót,
tìm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, giúp hắn tản hơi rượu, xe ngựa chốc lát lại hơi xóc nảy, xuân muộn sau trưa trời khá oi bức, trong mấy lò đồng
tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, như có như không, bao phủ không gian xe nửa
bị bịt kín.
Cố Đình Diệp vốn giả vờ say, nhưng bầu không khí này lại khiến hắn cảm
thấy buồn ngủ, không biết ngủ bao lâu, mơ màng mở mắt, chỉ thấy Minh Lan ôm chiếc quạt tròn mặt cẩn san hô châu sa, mi khép hờ lười biếng tựa
vào.
Minh Lan đang mơ mơ màng màng, chợt thấy mí mắt ngưa ngứa, mở mắt đưa
tay lên sờ, liền thấy Cố Đình Diệp đang lẳng lặng nhìn mình, ngón tay
hắn hơi thô ráp, nhè nhẹ vuốt ve mí mắt nàng, hắn hỏi: “Tỉnh rồi?”
Minh Lan gật gật đầu, buông quạt tròn, chống tay ngồi dậy, khóe miệng
vểnh lên lộ ra một cái lúm đồng trinh: “Có muốn uống nước không?”
Cố Đình Diệp đang cảm thấy miệng lưỡi khô rát, liền gật đầu, Minh Lan
lấy ấm trà nóng trên bàn đá nhỏ rót vào chén, đưa đến bên môi Cố Đình
Diệp, đợi hắn chậm rãi uống xong, vừa đặt chén xuống, Minh Lan liền cảm
thấy trời đất xoay chuyển, thì ra Cố Đình Diệp đã xoay người đè nàng
trên thảm phù dung, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Hơi thở nam tính dày đặc mang theo mùi rượu nồng đậm phả vào mặt Minh
Lan, hơn nữa bị một thân hình cao lớn đè nặng, Minh Lan suýt nữa thở
không thông, cố gắng đẩy đẩy nói: “… Nặng, nặng…” Cố Đình Diệp di chuyển thân hình, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Minh Lan, lông mi dày gần như đâm
vào mí mắt Minh Lan, hắn đột nhiên nói: “Em khóc? Vì sao.”
Minh Lan chật vật thở hổn hển, thì thào: “Sau này…… Không thể thường xuyên gặp bà nội? Em khó chịu.”
“Không phải chuyện này, rốt cuộc vì sao em khóc?” Hắn hiểu rất rõ tính
tình của Minh Lan, đại khái còn chưa đụng tới nổi đau da thịt, nàng đều
rất kiên cường, không có việc gì sẽ không xuân thương thu buồn, hơn nữa
đây cũng không phải sinh ly tử biệt, cớ gì khóc đến nỗi sưng mắt. Cho dù bà cháu ly biệt có buồn bã, nhưng lấy tính tình của nàng phỏng chừng
cũng sẽ trêu đùa mấy câu thú vị.
Con ngươi Cố Đình Diệp sâu thẳm như đêm đen, lẳng lặng nhìn chằm chằm
Minh Lan, trong lòng Minh Lan lo sợ, không khỏi cảm thấy áp lực, đành
phải lắp bắp nói: “Bà nội, bà nội răn dạy em……” Sức ép nơi lồng ngực hơi nhẹ hơn, Minh Lan thấy người trước mặt không có ý di chuyển, đành phải
tiếp tục nói, “Bà nội suốt ngày lo lắng cho em, bảo em làm cái này không ổn, cái kia không chu toàn toàn, sợ em chọc giận chàng không vui, sợ,
sợ sau này bà không thể chăm nom em nữa…”
Cố Đình Diệp hơi nghiêng thân hình cao lớn, ôm Minh Lan nửa ngồi xuống,
rõ ràng lắm, Minh Lan hỏi mấy câu đều không có đáp án chính xác, nhịn
không được nói: “…Rốt cuộc chàng có biết chút gì không đấy? E là chỉ có
hành quân đánh trận xông xáo giang hồ thôi.”
Cố Đình Diệp bị nói thế hơi tức giận, liếc nàng một cái, tức giận nói: “Vậy em biết rõ được bao nhiêu đấy?”
Minh Lan cất cao giọng nói: “Từ thiên văn, cho tới địa lý, cầm kỳ thư
họa, bát quái toán số, y khoa bói toán tinh tượng, Âm Dương Ngũ Hành, Kỳ Môn Ðộn Giáp *, thuỷ lợi nông nghiệp, thương nghiệp kinh doanh binh
pháp, em không những biết mà còn vô cùng tinh thông……” Cố Đình Diệp nghe mà hai mắt trợn tròn, nào ngờ Minh Lan đột ngột nói tiếp, “Chuyện này
là không thể nào!”
(*Kỳ Môn Ðộn Giáp: là một môn cổ học tinh hoa của người Trung Hoa
được phát minh vào khoảng 5 ngàn năm trước đây. Kỳ Môn Ðộn Giáp là một
khoa học về phương – vị dựa trên cơ sở nguyên lý Cảm Ứng Ðiện Từ; cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sự ảnh hưởng của điện từ trường
đó sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể
dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm. Ngoài việc được sử dụng để xem số mạng, hung kiết nó còn được sử dụng trong binh lược.)
Ánh mắt Cố Đình Diệp lộ ra vẻ trêu tức, đang định mở miệng châm chọc,
Minh Lan lại tiếp tục nói: “Nhưng em ít nhất cũng biết được người rửa
mặt chải đầu cho mình tên là gì?” Cho tới nay Cố đồng chí vẫn không phân rõ Hạ Trúc Hạ Hà rốt cuộc người nào là người nào, cứ như thần tiên ấy.
Cố Đình Diệp nhướng mày, không chút hổ thẹn, nói thẳng: “Thân khế của
bọn họ đều nằm trong tay tôi đây, cần gì phải lo lắng? Làm đại sự không
thể câu nệ tiểu tiết, nếu em trực tiếp tóm lấy tên cầm đầu, mấy kẻ khác
còn có thể trở mình sao!”
Những lời này rất có đạo lý, thí dụ như Mông Cổ đối với Nam Tống, lúc đó Mông Cổ đã chinh phục một nửa thế giới, dốc toàn lực tấn công, Nam Tống lại bi tráng, lại quân đau thương tất chiến thắng, cũng phải over. Thí
dụ như bây giờ, người trong phủ Cố dù hận Cố Đình Diệp đến nghiến răng,
cũng không thể làm gì.
Cố Đình Diệp từng có không ít đàn bà, nếu không kể gặp dịp thì chơi, thì như Mạn nương Thu nương, lúc ở cùng một chỗ, tựa như cũng chưa từng
thân thiết như vậy, vui cười tức giận trách mắng, trừng mắt cười to, cái gì cũng có thể nói ra khỏi miệng. Ước chừng cãi nhau có thể nâng cao
mức độ thân thiết, trước khi kết hôn Cố Đình Diệp đã từng đấu võ mồm vài lần với Minh Lan, này đây, hắn cưới vợ mới ba ngày, lại cảm thấy Minh
Lan đã miếng thịt mọc trên người hắn, vừa thoải mái vừa vui vẻ.
“Tốt lắm.” Cố Đình Diệp thấy Minh Lan á khẩu không trả lời được, vô cùng khoái trá buông chén trà, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chân mày giãn
ra, ý cười an nhàn, “Ngày mai, tôi lại vào triều như thường, đến lúc đó
việc trong quân việc trong phủ đều bận rộn e là không có thời gian, nếu
em còn gì muốn hỏi thì tranh thủ hỏi luôn, xong việc này, tôi sẽ đưa em
đi dạo quanh phủ, sau núi có cái vườn khá lớn, em thấy thích gì, tôi tìm thợ thủ công đến, trồng nhiều hoa cỏ cây trái, còn có cánh rừng kia,
tôi nghĩ có thể vòng lại nuôi mấy con hươu nai hạc gà, à, em muốn hỏi,
tốt thôi…… Hỏi vấn đề nào lớn ấy, đừng hỏi tôi mấy cái lặt vặt mà
phiền.”
Minh Lan buông cánh tay đang giơ lên, nghĩ nghĩ, vẻ mặt hơi do dự, chăm
chú hỏi: “Hàng năm, trong phủ ước chừng chi tiêu bao nhiêu bạc?”—thật ra nàng muốn hỏi là, thu nhập của ngài thế nào?
Sau khi cưới mới hỏi vấn đề này, có phải hơi muộn không nhỉ.