Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 111 : Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Trước đây, phủ đô đốc

vốn được Thái Tổ Cao hoàng đế khâm phong cho Trung Kính hầu, hàng xóm với Ninh Viễn hầu. Nơi đây, con đường trước cửa gọi là

đường Trung Ninh, sau đó phủ Trung Kính hầu vào thời của Thái Tông Vũ hoàng đế bị cuốn vào vụ án mưu phản, sau khi bại chuyện bỏ

mình, bị đoạt chức tước, huỷ khoán sắt, xét nhà diệt tộc.

Từ đó về sau, phủ trạch ban cho đại nhân Hùng Lân Sơn danh thần

triều Võ, đổi tên thành ‘Trừng Viên’. Sau này Hùng đại nhân từ

quan về quê, xin trả lại ‘Trừng Viên’, Nhân Tông hoàng đế thu lại, ban cho Hùng đại nhân vô số ruộng nhà ở quê.



Trước sau đều là rừng núi không tính, tổng diện tích Trừng Viên khoảng chín mươi mẫu, chia trước sau thành hai khu.



Khu trước gọi là ngoại viện, là nơi đàn ông xử lý công việc,

phía trước là ba cánh cửa sơn đỏ đóng bảy bảy bốn chín núm

đinh, hai bên là cửa hông, đi từ cửa vào là hai hàng phiến đá

vuông trơn nhẵn xếp gọn gàng, thẳng tắp, bốn thư phòng ở bên

ngoài đối xứng nhau, tiếp bên cạnh là phòng chứa xe ngựa, lùi

ra sau là mấy dãy phòng nhỏ là chỗ ở dành cho tôi tớ, qua

ngoại nghi môn (cửa chính thứ hai bên trong) là đến năm

gian rộng rãi, thông thoáng, chính giữa là phòng nghị sự, hai

bên là phòng ấm, còn có phòng trà vân vân.



Qua ba cánh cửa nội nghi môn đi tiếp vào trong, là nội viện.



Vì cẩn thận kiêng dè, Minh Lan ngồi trên cáng tre phủ lụa mỏng,

nhanh chóng đi một vòng viện trước. Cố Đình Diệp chỉ sơ qua

mấy chỗ để phân biệt. Đến nội viện, Cố Đình Diệp liền đòi

Minh Lan xuống dưới đi bộ. Minh Lan khéo léo bày tỏ, nàng thân

thể mảnh mai, yếu ớt đi bộ một đoạn dài không chịu được vẫn

nên ngồi cáng tre thì tốt hơn. Ánh mắt người đó liền trở nên

khác thường, đến bên tai nàng bày tỏ thêm mấy phần dịu dàng:

Chẳng lẽ em giữ gìn thể lực là để…?



Minh Lan ngẫm nghĩ: “Em vẫn nên đi bộ thôi.”



Ngũ quan người đó góc cạnh rõ nét, môi mỏng mũi thẳng, ánh mắt thâm sâu, giống như đang cười thầm nàng.



Trước nội viện, đầu tiên chính giữa là năm gian nhà chính có

hai quai vạc hai bên hình đầu hươu, trước sảnh treo tấm biển

viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa ‘Triêu Huy đường’. Minh Lan

âm thầm khen một tiếng hay, quay đầu nói: “Hùng đại nhân đúng

là nguyên lão hai triều, liêm khiết, lão luyện, dòng dõi thư

hương, không cần dùng đến chữ nào nghĩa mừng vui, chỉ cần hai

chữ ‘Triêu Huy’ là đủ!” (Triêu huy = Ánh ban mai)



Cố Đình Diệp nhìn ba chữ này cũng gật đầu.



Bên trái Triêu Huy đường là một viện nhỏ, ngăn lại thành nội


Thải Hoàn run lên, trên mặt lại thể hiện sự cung kính, liên

miệng cười nói: “Phu nhân nói đúng quá. Chúng ta là tôi tớ,

quan trọng nhất chính là trung trinh còn những cái khác đều là thứ yếu!” Nói xong lại nghĩ đến một chuyện, nhẹ giọng hỏi:

“…Đúng rồi! Ngày xưa còn có người gọi là Yến Thảo phải không?

Sao chị ấy không đến đây?”



Đan Quất liếc nhìn nàng một cái, dứt khoát nói: “Chị ta đến

tuổi, cha mẹ đến trước mặt lão phu nhân cầu xin tìm một người

xứng đôi kết hôn.”



Thải Hoàn còn muốn hỏi thêm “Thế còn vị Vưu ma ma nữa thì

sao?”. Lục Chi đã lớn tiếng nói: “Tiểu Đào! Thuý Tụ! Hai cái

đứa này, bảo đi sắp xếp lại mấy rương hòm, sao mãi chưa thấy

quay lại?”



……



Đan Quất bê khay đi vào phòng, trước khi đi nghĩ một lúc, sau đó bỏ thêm một quả lựu lớn màu đỏ tươi vào bên trong, cười híp

mắt mang theo ấm trà hoa quả vào rót sẵn đặt trong phòng. Nàng thấy Minh Lan mặc áo quần mỏng manh, lại lấy thêm áo chẽn màu xanh nhạt góc áo thêu mấy bông hoa mai, nhẹ nhàng khoác thêm cho Minh Lan, cuối cùng vặn ba ngọn đèn cung đình bọc da dê trong

phòng cho sáng hơn, mới từ tốn đi ra ngoài.



Mấy năm gần đây, Minh Lan vẫn giữ thói quen học tập, vừa lật xem sổ sách, vừa ghi lại những điểm quan trọng [chữ như gà bới nên người ngoài nhìn không hiểu], miệng còn lẩm nhẩm ghi nhớ. Cố Đình Diệp ngẩng đầu nhìn Minh Lan, chỉ thấy trong ánh nến dịu dàng, mặt ngọc sáng hồng, môi anh má đào, đôi mắt tươi sáng, cực kỳ xinh đẹp.



Hắn nắm tay hắng giọng một tiếng, Minh Lan ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ

thấy vẻ mặt Cố Đình Diệp bình thản, hờ hững nói: “Ngày mai trước tiên

hãy giúp tôi dọn dẹp nội thư phòng, đồ đạc cần bàn giao tôi đã ký thác

cho Công Tôn tiên sinh, mấy cái râu ria thì không cần vội, tìm cho tôi

hai đứa hầu gái tin cậy được … Tốt nhất là mù chữ.” Minh Lan đang muốn

nói không có vấn đề gì, chợt nghe đến nửa câu cuối, nghĩ ngợi, rồi mới

nói: “Người ở nơi này em không rành, hầu gái của em tất cả đều biết chữ, chỉ có mỗi cái Tiểu Đào ngốc ngốc, không biết nhiều chữ lắm, nhưng hành xử đáng tin, tuyệt đối là tin tưởng được, trước tiên gọi nó đến thử

xem, sau này em lại từ từ quan sát, người tin cậy được không phải một

sớm một chiều mà biết được, mấy ngày nay … Chàng nếu không chê, em cho

người dọn dẹp thư phòng.”



Thực ra mấu chốt không phải ở chỗ không biết chữ, mà là có thể tin tưởng được hay không, bởi vì không thể xác định là có đáng tin hay không nên

mới muốn tìm đứa mù chữ. Một đứa hầu biết chữ nếu muốn nhìn lén này nọ,

liếc mắt nhìn nhớ lấy vài chữ là đủ rồi, nếu là đứa mù chữ, vậy chỉ có

thể bí mật mang theo giấy tờ, như vậy sẽ khó khăn hơn, mà cũng dễ bị tóm hơn.



Cố Đình Diệp vừa lòng gật gù, khẽ nhíu mày: “Làm sao lại đều biết chữ cả? Em dạy à? Có cần phải thế không.”



Minh Lan gật đầu, trịnh trọng: “Bọn hầu gái đều biết chữ, thì càng có vẻ em là người huệ chất lan tâm.” Thực ra trước đây là vì để cho chúng nó

đọc hiểu điều lệ của Mộ Thương Trai.