Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 117 : Trước khi nhận cáo mệnh

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Trời đã chạng vạng, Minh Lan thấy Cố Đình Diệp còn chưa về phủ liền bảo nhà bếp giữ ấm cơm tối chờ.

Cát ma ma là người nhanh trí, mấy ngày nay dần dần biết món ăn yêu thích của Minh Lan, liền bưng lên trước một bát canh cá trích viên cất với

nước cam sành. Loại cá này vốn nhỏ, viên lại chỉ to bằng đầu ngón tay,

chưng với cam sành vị chua ngọt, không đầy bụng mà lại có thể đỡ đói,

Minh Lan ăn rất ngon miệng.



Ai biết vừa ăn được hai miếng, Cố Đình Diệp đã nhanh chân bước vào trong nhà. Minh Lan vội vàng đặt bát canh xuống, đứng dậy giúp hắn thay y

phục rửa mặt. Ai ngờ hắn vừa ngửi thấy mùi thơm của canh, không vào

trong nhà mà lập tức đưa tay bưng lên uống, cũng không cần thìa mà ừng

ực mấy tiếng đã uống hết bát canh cá viên.



“Ấy, cái đó là em ăn một nửa…” Minh Lan há miệng, tên này sao giống quỷ chết đói đầu thai vậy.



Cố Đình Diệp đặt bát canh xuống, đưa tay vuốt vuốt gương mặt nhỏ của Minh Lan: “Là đồ của vợ tôi ăn sợ cái gì.”



Minh Lan đi theo hắn vào buồng trong, giúp hắn cởi đồ thay y phục. Thân

hình Cố Đình Diệp cao lớn, Minh Lan mỗi lần đứng trước mặt hắn đều có

cảm giác giống như bị núi Thái Sơn đè. Đang hết sức chăm chú cởi nút

buộc ra, bên má trái đột nhiên có cảm giác ấm áp, Minh Lan biết là vừa

bị Cố Đình Diệp hôn một cái, thấy trán hắn như giãn ra: “Vợ tôi thật là

xinh đẹp,”



Gương mặt trắng như ngọc của Minh Lan ửng đỏ, rất khiêm tốn nói: “Chàng đúng là có mắt nhìn.”



Cố Đình Diệp ngạc nhiên, lập tức cất giọng cười lớn, ôm thân thể mềm mại yêu kiều của Minh Lan xoay tại chỗ hai vòng. Minh Lan bám vào bờ vai

của hắn nhìn xuống mặt đất có mấy phần sợ sệt, lập tức ra sức đập cho

hắn hai cái, ngược lại làm Cố Đình Diệp ôm siết nàng vào lồng ngực, hôn

bừa bãi trên cổ trên má nàng mấy cái.



Da dẻ Minh Lan non mềm bị quét qua quét lại ram ráp mấy cái liền cảm

thấy vừa tê vừa ngứa, đưa tay dùng sức đẩy đầu của hắn ra giận dữ nói:

“Chàng thuộc giống chó à!” Mỗi ngày tan sở đều đến một hồi, da dẻ nàng

đã quá mẫn cảm rồi.



Cố Đình Diệp cười lớn đặt nàng xuống đất, vẫn ôm nàng vào ngực đung đưa, lại hôn miệng nhỏ của nàng một cái, cúi đầu dụi vào trán Minh Lan. Hơi

thở dày đặc phả vào mặt thiếu nữ, khàn giọng nói: “Cô bé ngốc.”
con mắt đang nhìn chằm chằm, không nên khiến người ta lấy làm cớ mới

phải. Chàng yên tâm, mấy chiêu trò của chú thím nhà chàng em không để

vào mắt, đến lúc đó chỉ cần giả ngu thôi, đây chính là sở trường tuyệt

nhất của em.”



Cố Đình Diệp không nhịn được cười thầm, lại nhìn nàng chăm chú thêm một

lúc mới nói: “Vậy thì tốt, tôi cưới em không phải để em bị người ta ức

hiếp.”



Minh Lan trong lòng cũng thấy hơi cảm động, nhưng loại cảm động này chỉ

duy trì đến lúc đi ngủ. Cố Đình Diệp không cho người ngoài bắt nạt nàng

nhưng bản thân hắn động tay động chân thì không chút khách khí. Đêm vừa

xuống, Minh Lan đã bị hắn đè xuống giường lăn qua lăn lại, chỉ cảm thấy

eo sắp đứt ra, cầu xin tha thứ một hồi, Cố Đình Diệp mới khách sáo nhét

cái đệm gấp vào dưới eo nàng, con ngươi đỏ lên, tiếp tục thô lỗ xoa nắn

nàng.



Không biết qua bao lâu, mây mưa mới không dễ dàng tản đi. Minh Lan ôm

gối đau xót nghẹn ngào. Cố Đình Diệp vẫn đặt nửa người trên người nàng,

vuốt ve da thịt trơn mềm, biểu hiện rất sung sướng.



Minh Lan đứt quãng nói: “Ngủ đi, ngày mai chàng còn phải vào triều sớm

đấy.” Cố Đình Diệp cúi xuống hôn nàng một cái, mỉm cười nói: “Ngày mai

tôi xin nghỉ, không lâm triều.”



“Tại sao?” Minh Lan tự nhiên nổi lên cảnh giác.



Cố Đình Diệp nhìn dáng vẻ của nàng, giống như con mèo con đang phát cáu, móng vuốt còn non nớt nhưng mặt thì đầy vẻ đề phòng. Hắn cười nói:

“Ngày mai trời sáng, trong cung sẽ đến tuyên chỉ, xong rồi tôi với em

vào cung tạ ơn.”



“Tuyên chỉ cái gì?” Minh Lan sững sờ.



Cố Đình Diệp nhéo mũi nhỏ của nàng, lại cười nói: “Chồng em xin cho em cái cáo mệnh.”