Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 116 : Bản báo cáo công tác một ngày của ceo

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Vẻ mặt Cố Đình Diệp thoả

mãn, cánh tay to lớn vòng qua ôm cả Minh Lan và chăn gấm vào lòng, hôn

nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ấm áp của nàng. Minh Lan mệt đến mức

mắt cũng mở không ra, mơ mơ màng màng lẩm bẩm hai tiếng, rúc đầu vào

trong chăn. Cố Đình Diệp thấy buồn cười, sau khi gọi người đến thay

triều phục liền đi ra cửa. Bên ngoài mặt đất còn ẩm ướt, mưa lớn suốt

một đêm đến sáng mới dần ngưng, khí trời tháng ba vô cùng mát mẻ thư

thái, nước mưa theo bệ cửa sổ vẽ ra một đường cong trong suốt, dưới mái

hiên tiếng nước rơi tí tách khẽ khàng.



Lại qua nửa canh giờ, Đan Quất mới tiến vào, dùng vũ lực kéo thân thể

xinh xắn nhỏ nhắn đang cuộn mình trong chăn gấm ra, hầu hạ nàng tắm rửa

thay quần áo, đồng thời cố gắng không nhìn tới mấy dấu xanh tím chồng

chất trên lưng trên đùi trắng như tuyết của Minh Lan, còn có dấu vết

hồng xanh che kín nửa người, chỉ mở cửa sổ để tán đi mùi ái muội trong

phòng.



Mặt Minh Lan nhịn đỏ cháy cả mặt, cực lực bỏ qua ánh mắt thương tiếc của Đan Quất, cái gì gọi lao động là quang vinh nhất, lao động chân tay và

lao động trí óc đều quang vinh như nhau!



Hôm qua đại khái đã nắm rõ nhân sự trong phủ, bây giờ cũng nên phân công công việc thôi.



Xét số nhân công trong phủ Cố này, nếu chỉ hầu hạ hai vợ chồng Minh Lan

thì rất dư dả, nhưng nếu muốn sắp xếp xử lý tốt cả một phủ đô đốc lớn

như thế này lại không đủ, không chỉ có hoa hòe cây cảnh hồ nước ở hậu

viên, còn có một cánh rừng núi lớn, ít nhất cũng cần mười người trông

giữ chăm sóc. Cả tòa phủ, bao gồm chính viện, biệt viện, thiên viện, còn có sương phòng, khách phòng ở bên trong, tổng tổng lẻ lẻ bao nhiêu là

phòng, cho dù không có chủ tử ở cũng phải có một vài hầu gái đến trông

phòng để tránh không bị hoang vắng.



Lại thêm Dung nhi, dì Củng và Hồng Tiêu, các nàng cũng cần được phân đủ

số người hầu. Còn có khố phòng (phòng kho), trực đêm, may vá, giặt hồ

(giặt và hồ quần áo), mua sắm, sáu bảy phòng bếp lớn nhỏ, hầu gái nhất

nhị tam đẳng ở chính phòng, hầu gái ở biệt viện, hầu gái làm việc vặt,

hầu già việc nặng, quản sự nội viện, quản sự ngoại viện, chuồng ngựa,

gác cổng, nơi bẩm báo, sai vặt…… Minh Lan bẻ đầu ngón tay tính qua hai

lần, thế nào cũng không đủ, hôm qua nàng đã viết một phong thư gửi cho

Hải thị, nhờ chị ấy tiến cử một nhân nha tử* đáng tin cậy. (*chỉ người

trung gian, môi giới)



Hải thị sắp lâm bồn nên không thể hoạt động nhiều, đang lúc buồn bực

phiền muộn thì nhận được thư Minh Lan gửi nên lập tức ra tay. Ngay sáng

sớm hôm nay, hai nhân nha tử đã cầm danh thiếp của Hải thị dẫn một đám

người tới cửa. Minh Lan sai người mở thiên thính ở ngoại viện đưa bọn họ vào phòng khách thượng đẳng, bản thân chậm rãi đi qua.



Hai nhân nha tử kia đều là phụ nhân ước chừng ba bốn mươi tuổi, ăn mặc

sạch sẽ gọn gàng, lời nói cung kính thoả đáng. Vì đã quen giao tiếp với

nhà quan lại phú quý cho nên ăn nói rất đúng mực, vừa không quá lớn

tiếng cũng không liếc mắt bốn phía, đứng phía sau là hai ba hàng trai

gái, lớn nhỏ không đồng đều, phần lớn nằm trong khoảng mười đến mười ba

mười bốn tuổi, ai nấy đều cúi đầu cung kính.



Minh Lan khá hài lòng, nàng chỉ biết trong kinh họ Hải cũng được xem nhà quyền quý, nhân nha tử do quản sự bên cạnh Hải thị tiến cử hẳn là người tốt.



Cái gọi là nghề nào cũng có trạng nguyên, ở cổ đại, nhân nha tử này cũng phân thành ba bảy loại, cấp thấp chuyên làm những việc bị người khinh

thường như kinh doanh nhà thổ, lòng dạ hiểm độc hơn còn kiêm lừa bán trẻ con nhà lành bị lạc (Anh Liên nữ sĩ đã từng xui xẻo), hạng nhân nha tử

buôn bán trẻ con này, thường làm việc mờ ám không có giấy tờ thủ tục rõ

ràng, sơ suất một chút sẽ gặp chuyện chẳng lành (Phùng công tử lại càng

xui xẻo hơn).



Những nhà giàu vọng tộc muốn mua người đều có nhân nha tử cố định thu

xếp, yêu cầu đảm bảo nguồn cung rõ ràng, giấy tờ thủ tục sòng phẳng dứt

khoát, tuyệt không để lại hậu hoạn; nhân nha tử cấp cao hơn còn có thể

đến các vùng tai ương hoang vu mua mấy bé trai bé gái về chỉnh đốn lại

một phen, dạy dỗ trước vài quy củ, kiếm thêm tiền lời; bây giờ những đứa bé này đứng đây cơ bản không còn dáng vẻ quá bướng bỉnh hoang dã nữa.



Cho nên Tiểu Yến Tử quả thực chỉ có thể đi múa võ, nàng chỉ sợ ngay cả nhân nha tử nhìn cũng chướng mắt.



Thôi ma ma mím môi thật chặt, ánh mắt nghiêm nghị quét qua từng người,

nêu ra mấy vân đề, không cần mồm miệng nhanh nhảu, không cần xinh đẹp

diêm dúa, không cần lén lút sợ sệt, phải ăn nói rõ ràng, động tác nhanh

nhẹn, may vá thêu thùa tốt, quan trọng nhất là trung thành cần cù và

thật thà, chỉ cần không quá sứt môi lồi rốn là tốt rồi, một mạch chọn


“Không sao, hôm nay ta đã phân công xong xuôi, qua một thời gian e là

còn nói nhiều hơn nữa; em hãy nói mấy chuyện mà ta bảo em hỏi đi.”



“Dạ.” Tiểu Đào vội vàng nhớ lại, “Đầu tiên là dì Củng. Nàng ta vốn không phải xuất thân hầu gái, nguyên là con gái tú tài, có quan hệ xa với nhà mẹ của Dư phu nhân cho nên cũng có quan hệ với họ Cố, sau khi gia đình

gặp khó khăn thì tìm tới nương nhờ vào phủ Dư, nói là hầu gái của Dư phu nhân nhưng thực ra tình như chị em, ngay cả tên cũng cùng một chữ. Sau

đó được Dư phu nhân làm chủ nâng lên làm lẽ — những lời này là do Hoa

ma ma nói.”



“Vậy Điền ma ma nói thế nào?” Minh Lan rất hứng thú, cắm chiếc đũa trong bát.



Tiểu Đào thuật lại tuyệt đối nguyên nước nguyên vị, nó cười rất hưng

phấn: “Điền ma ma nói, bên ngoài bà ấy không biết, chỉ biết sau khi Dư

phu nhân ra ngoài náo loạn một trận, cậu rể hồi phủ liền kêu gào muốn bỏ vợ, sau nhờ lão Hầu gia áp chế, dì Củng mới nâng lên thành lẽ.”



Minh Lan ồ một tiếng — Dư Yên Hồng muốn đánh bán mẹ con Mạn nương, Cố

Đình Diệp tức giận, cho nên nàng ta mới dùng Củng Hồng Tiêu để bồi

thường.



Tiểu Đào đứng một hồi cũng mỏi chân, Minh Lan tốt bụng kéo nàng ngồi

xuống bên cạnh, nàng tiếp tục nói: “Về sau cậu rể rời kinh, Dư phu nhân

cũng mất, mọi người trong nhà cũng rời đi hết, chỉ có dì Củng và một

người tên Thu nương ở lại, nói là muốn đợi cậu rể trở về. Thái phu nhân

liền cấp một viện nhỏ để hai người ở.”



Minh Lan nghe xong, ánh mắt lấp lóe, lúc trước nàng đã sớm lưu ý, mấy cô gái được đàn ông thu nhận vào phòng lại không thể tu thành chính quả,

cuối cùng số phận sẽ thế nào.



Nói như vậy, nếu chủ nhân nhân từ sẽ cho một số đồ cưới lớn, tìm gả cho

một người thành thật đáng tin, có điều sẽ không có mối tốt, nếu không

phải gã sai vặt đầy tớ nhà quan thì cũng là anh nông dân ngoài phủ hay

người phường chợ búa, thậm chí còn có cả con hát (Tưởng Ngọc Hạm).



Còn nếu chủ tử lạnh lùng độc ác, có lẽ sẽ khiến cho người ta rước lấy

hiềm nghi hay phạm phải lỗi gì mới đuổi ra ngoài, nếu vậy số phận khó

lường.



Củng Hồng Tiêu là người thông minh, về phần Thu nương, có lẽ là tình thâm ý trọng — Minh Lan khẽ mỉm cười.



“Còn chuyện cô Dung.” Tiểu Đào thấy vẻ mặt Minh Lan vẫn thản nhiên mới

nói tiếp, “Gần ba năm trước cô ấy được đưa vào phủ Ninh viễn hầu, lúc ấy lão Hầu gia vừa qua đời, cậu rể lại cách xa kinh thành. Hầu phu nhân và thái phu nhân tốt tâm cho nên giữ lại. Vốn lúc đầu ở bên cạnh Hầu phu

nhân, nói là để làm bạn với cô Nhàn. Khoảng một năm trước, thái phu nhân đột nhiên bảo dì Củng và Thu nương chăm sóc cô Dung, tât cả chi phí ăn

mặc đều y như phân lệ của cô Nhàn. Những điều này do Hoa ma ma nói.”



Minh Lan khẽ cười, vị Hoa ma ma này đúng là người khéo léo, nói chuyện rất thú vị.



“À, còn có chuyện ở mấy phòng khác nữa.” Tiểu Đào nói một hồi đã khát

khô, Minh Lan cười híp mắt múc cho nó một chén canh, khích lệ nó nói

tiếp, “Ngũ lão phu nhân quả thật không thích Dương đại phu nhân, cô con dâu này vốn được chỉ hôn, là con gái một đồng niên của Ngũ lão thái

gia, vốn cũng là một tiểu thư nhà quan, nhưng mười mấy năm trước nhà cha mẹ nàng ta phạm phải tội, bị tước mũ ô sa chưa nói, còn bị tịch thu

không ít gia sản, kể từ đó Ngũ lão phu nhân liền không muốn kết cửa hôn

sự này.”



Minh Lan cầm lại chén canh trống không, cười nói: “Ta hiểu rồi, nhất

dịnh là Ngũ lão thái gia khăng khăng muốn giữ chữ tín, cho nên mới kết

cửa hôn sự nay.”



Tiểu Đào nhếch ngón tay cái lên: “Phu nhân thật thông minh.”



Minh Lan chép miệng lắc đầu, loại hôn nhân này cũng không dễ dàng, cho

dù vào cửa sinh được con trai, Ngũ lão phu nhân cũng chưa chắc đã bằng

lòng nàng ta.



“Ngũ lão thái gia ngược lại rất coi trọng đại phu nhân, mấy lần Dương

đại lão gia gây họa bên ngoài đều nhờ Dương đại phu nhân cầu xin Ngũ lão thái gia mới bỏ qua cho. Có điều Dương đại gia mặc dù không biết phấn

đấu, nhưng cậu cả của Dương đại phu nhân rất khá, chăm chỉ đọc sách tiếp thu kiến thức, hiểu biết lý lẽ, rất được mấy vị tiên sinh khen ngợi.”

Tiểu Đào nặn ra chút trí nhớ cuối cùng.



Minh Lan đang cầm bát ăn cơm, vung vung đũa mỉm cười — phía sau mỗi ông

cha khốn kiếp đa số sẽ có một đứa con thành công; a di đà phật, hy vọng

định luật này không có vế ngược lại.