Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 115 : Chồng đi làm về nhà
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Tiễn ba vị mẹ chồng con dâu
đi đã là giờ Thân một khắc, Minh Lan cũng không muốn ngủ nữa. Trở về
phòng thay bộ xiêm y, Tiểu Đào bưng lên một bát mì tai mèo nóng hổi đến. Minh Lan liền vừa ăn vừa cầm ghi chép về tôi tớ mới được đưa đến chậm
rãi lật.
“Tôi thấy phu nhân thích món ăn có nước nóng thế này.” Thải Hoàn đi theo Tiểu Đào đến thu dọn, cười nói: “May mà có chị làm.”
Tiểu Đào đang khom lưng sắp xếp mấy món quần áo lẻ tẻ vừa phơi xong giữa trưa, xếp từng cái một: “Nói đến việc này, ở phủ của chúng ta có vị Cầu ma ma làm là ngon nhất, tay nghề cán mì tai mèo đứng đầu. Tôi chỉ học
được một ít.”
“Tôi muốn học sợ là quá sức rồi.” Thải Hoàn cầm phễu đựng nhựa thông nóng hổi đến: “Là ở đây sao?”
“Không, chúng ta ra ngoài làm.” Tiểu Đào nói khẽ ôm một đống quần áo lớn nhẹ nhàng đi ra ngoài, mãi đến tận nhĩ phòng mới dừng lại.
Lúc này Thải Hoàn mới nói: “Chúng ta đều ra ngoài, để phu nhân một mình ở lại đó hình như không tốt lắm.”
Tiểu Đào cầm một món quần áo trong bằng lụa trắng, chậm rãi trải ra:
“Đây là quy củ của cô chủ, trừ khi có khách đến, lúc chỉ có một mình cô
chủ không thích có người khách ở trong phòng đi qua đi lại.”
Thải Hoàn nhớ kỹ, lại hỏi: “Nếu phu nhân muốn ấm trà thì làm sao?”
Tiểu Đào nhận cái phễu đựng than nóng vừa là quần áo vừa nói: “Ngày
thường chúng ta luôn có một người ở phòng sát vách, nếu cô chủ muốn cái
gì sẽ gọi chúng ta. Mau là cho xong xiêm y, còn phải vào trong sao gian
nữa.
Thải Hoàn do dự một lúc, cảm thấy thói quen này có chút kỳ lạ: “Vậy… nếu lão gia cần cái gì thì sao?”
Tiểu Đào khó hiểu ngẩng đầu lên: “Lão gia muốn cái gì liên quan gì đến chúng ta?”
Thải Hoàn bị hỏi ngược lại, lúng túng nở nụ cười: “Cái này, chúng ta
trước tiên là người hầu của phu nhân, sau mới là người trong phủ.”
Sắp tới lúc chạng vạng bỗng nhiên mây đen cuồn cuộn đến, bầu trời tự
dưng tối mờ mịt một góc, rồi một tiếng sấm từ đằng xa vang lên, hạt mưa
to như hạt đậu nành từng hạt từng hạt rơi xuống ngập trời, mưa rào ầm ầm đổ xuống, giống như trong nháy mắt xối xả xuống mặt đất.
Nhìn bên ngoài mưa như trút, Minh Lan quay lại vỗ vai Tiểu Đào khen ngợi liên tục: “May mà em đã thu xiêm y từ sau giờ Ngọ, đúng là liệu sự như
thần.” Tiểu Đào không biết khiêm tốn gật đầu nói: “Nô tỳ thấy phu nhân
nói rất đúng.”
Nhưng Cố Đình Diệp cũng không phải người trời sinh tính tình cẩn thận,
rất nhiều chuyện khó lòng đề phòng hết. Vì lẽ đó không thể làm gì khác
hơn là làm theo cách riêng.
Cách xử xự này nhìn như cẩu thả, thực ra rất thông minh, thủ đoạn trắng
trợn, cũng rất hiệu quả. Cố Đình Diệp biết trong phủ mình không yên ổn,
cũng biết có người xếp tai mắt vào, thậm chĩ càng rõ ràng người phủ Ninh Viễn Hầu đưa tới tâm tư không tốt, nhưng hắn không tốn công sức quản
cũng lười quản, hắn chỉ cần một chiêu thế này.
Ngược lại, nhiệm vụ vinh quang này cuối cùng cũng có người đến nhận, nghĩ đến chuyện này, Minh Lan hơi có chút nghiến răng.
“Chàng yên tâm, em hiểu chuyện tốt xấu.” Minh Lan chống tay lên lồng
ngực người đó, nỗ lực thể hiện chín chắn lão luyện một chút. “Giờ em sẽ
phân công công việc trước, nếu như có gì không hiểu em sẽ đến hỏi
chàng.”
Cố Đình Diệp hơi gật gù, nhìn Minh Lan làm việc mấy hôm nay hắn cũng
biết nàng là người có thể tin. Nhìn tình hình phủ Thịnh, trong phủ quản
lý ngay ngắn, danh tiếng khá khẩm, cô cả Thịnh gả vào nhà họ Viên cũng
có mấy phần năng lực quản gia. Minh Lan cũng không thể chạy đâu cho
thoát, nếu thật không xong, vẫn còn có hắn đây.
Lúc này Tiểu Đào đã bưng khay trà đến rồi. Minh Lan vội vàng đứng dậy
bưng canh gừng đến cho Cố Đình Diệp “Mau uống thôi, xua đi khí lạnh.”
Cố Đình Diệp bưng lên một hơi uống cạn, lập tức nếm ra canh gừng này
tuyệt đối là gừng nấu đường đỏ rất vừa, trong miệng hương thơm thuần
khiết, vào trong bụng thì giống như một ngọn lửa nhỏ, thoải mái ấm áp,
không nhịn được khen: “Canh gừng này cũng khá tốt.”
Minh Lan cười nói: “Đương nhiên, em tự mình nhìn nguyên liệu, nấu mất
hai canh giờ đấy! Chàng phải uống hai bát lớn, chảy ít mồ hôi là tốt
nhất. Hôm nay mấy hộ vệ người hầu cùng chàng ra ngoài em cũng đã cho
người đưa tới, chàng yên tâm.”
Nhìn Minh Lan dịu dàng cẩn thận nói chuyện đâu đâu, giống như gà mái nhỏ chu đáo bận rộn, trong phòng đầy ắp ấm áp, Cố Đình Diệp nâng bát đến
bên môi uống cạn sạch. Nhấc tay trái quẹt môi, hắn bỗng nhiên muốn hỏi
một câu: “Em là biết nên nhớ đến tôi hay thật sự là nhớ nhung tôi” lại
cảm thấy mình hôm nay thật ngớ ngẩn, tự nhiên sinh ra cảm xúc của mấy cô gái nhỏ, rất buồn cười.