Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 114 : Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Quần áo chỉnh tề, dưới ánh

mắt u oán của Tiểu Đào, Minh Lan vịn tay Thải Hoàn chậm rãi bước qua bậc cửa, Thải Hoàn cúi đầu rũ mắt, thoáng thấy chuỗi vòng trân châu trên cổ tay Minh Lan, viên nào cũng to bằng đầu ngón tay cái, tròn xoe sáng

bóng, long lánh lóa mắt.



Trong lòng nó cả kinh, thầm nghĩ phủ Cố quả nhiên phú quý, viên trân

châu lớn như vậy, hình dáng màu sắc lại đẹp thì ngay cả Vương thị cũng

chỉ có vài viên khảm trên trâm cài tóc hay vòng tay vòng cổ mà thôi, vậy mà Minh Lan lại có cả một chuỗi liền, còn tùy ý đeo lên cổ tay nữa chứ.



Thải Hoàn còn đang suy nghĩ thì chủ tớ hai người đã đi đến đại sảnh của

Gia Hi cư, bên cạnh cột nhà đỏ thẫm là hai cây hoa hải đường tươi tốt

xanh mơn mởn, thời tiết đang độ tháng ba tháng tư, khí trời mát mẻ khiến người ta cảm thấy thoải mái, gia đình bình thường rất ít khi nhìn thấy

thủy tinh, ở đây lại có cả một tấm hoàn chỉnh lắp trên khung cửa sổ,

trong suốt như lưu ly vậy, khiến cả phòng khách tràn ngập ánh sáng tinh

khôi trong trẻo. [Read more...]



Bước vào đại sảnh, chỉ thấy Ngũ lão phu nhân và hai nàng dâu của bà ta

đã ngồi bên trong, hầu gái đang bưng khay dâng trà, Minh Lan vừa cười

vừa đi vào trong, chậm rãi làm lễ: “Thím Năm tới chơi, Minh Lan tiếp đón chậm trễ, mong thím bỏ qua cho.”



Ngũ lão phu nhân đoan chính ngồi ở vị trí cao nhất, vận áo bối tử cân

vạt màu mận chín thêu hoa văn như ý tam bảo màu xanh nước biển, so với

lần gặp mặt trước càng lộ vẻ phú quý tốt lành, bà ta nghe vậy, thản

nhiên nói: “Cháu hôm nay bận nhiều việc, không trách bà già này tới cửa

làm phiền là đã quý hóa lắm rồi.”



Minh Lan mỉm cười, chỉ đơn giản nói một câu: “Cháu không dám ạ.” Rồi lập tức ngoảnh đầu làm lễ với hai phụ nhân kia, dịu dàng nói lời chào,

Dương đại phu nhân và Địch nhị phu nhân đều khom người đáp lễ.



Chào hỏi xong, bốn người đều ngồi xuống, Địch nhị phu nhân còn khá trẻ,

cùng lắm hai sáu hai bảy tuổi, trời sinh trắng trẻo duyên dáng, đoan

trang phú quý, khuôn mặt cười dịu dàng, chị ta thấy bầu không khí trong

phòng có chút yên tĩnh, liền nói: “Lại nói tiếp, đây là lần đầu chị đến

đây nhỉ? Đúng là một tòa nhà nguy nga tráng lệ! Chị vốn nghĩ rằng, tòa

nhà này đã lâu không có người ở, chưa thể sắp xếp bày trí ổn thỏa cơ!

Nay xem ra, ngược lại là do chị chưa chưa đủ hiểu biết rồi!”



Minh Lan hòa nhã cười nói: “Không phải mỗi mình chị dâu hai nghĩ thế đâu ạ, em cũng có chung suy nghĩ với chị nha. Sau này mới biết, phủ này do

người của Ngự Dụng giám trông coi, tuy đã nhiều năm không có ai cư trú,

nhưng chỉ cần tu sửa một chút là đã gọn gàng ngăn nắp, giúp chúng em bớt được không ít phiền phức ạ.”



Ánh mắt Ngũ lão thái thái lóe lên, hơi nhếch khóe miệng tỏ vẻ coi

thường, lại nhã nhặn nói: “Đều nói hoàng ân mênh mông, tại sao căn phòng này lại bày biện đơn sơ đến vậy nhỉ? Nhìn trống trải quá, không đẹp một chút nào.”



Minh Lan gặp chiêu phá chiêu, hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Đây đều là ý

của cháu trai thím ạ, anh ấy nói đợi sắp xếp người làm trong phủ xong

thì mở khố phòng cũng không muộn ạ, để tránh trường hợp làm vội vội vàng vàng mà phạm sai lầm; cháu, cháu cũng không tiện bác bỏ ý kiến của anh

ấy…”



Địch nhị phu nhân che miệng cười khẽ: ”Chú ấy vẫn cứ khó tính như vậy!

Một chút cũng không thay đổi, việc này không thể trách em được.”



Minh Lan đồng ý, cũng cười theo vài tiếng, bầu không khí trong phòng tạm thời cũng hòa hợp hơn. Minh Lan khẽ liếc mắt nhìn về phía Dương đại phu nhân, chỉ thấy chị ta vẫn mang một bộ dáng rụt rè như trước, chỉ núp ở

một bên uống trà, không nói một lời nào.



Minh Lan hơi cảm thấy kỳ quái, rõ rang Cố Đình Dương là con trai trưởng dòng chính của chi thứ năm, tại sao lại…



Hàn huyên vài câu, vẻ mặt Ngũ lão phu nhân vẫn lạnh nhạt như cũ, nghe

thấy Minh Lan nhắc tới chuyện nhà cửa, bà ta mới đặt tách trà xuống, cầm khăn nhẹ nhàng chấm chấm khóe miệng: “Tòa nhà này còn cần bày trí lại

nhiều chỗ, sao cháu không sớm sai khiến người hầu làm việc đi? Chỉ làm

mấy chuyện vô dụng.”



Minh Lan giả bộ hồ đồ, tiếp tục mỉm cười nhã nhặn: “Cháu dâu ngu dốt, sợ phạm phải sai lầm, nên không dám vội vàng gấp gáp, dứt khoát cứ từ từ

mà làm, trước tiên phải biết rõ về người hầu rồi mới tính đến chuyện

khác ạ.” Nàng rất tò mò không biết quý bà có văn hóa lại tự kiêu này sẽ

mở đầu cuộc cãi nhau như thế nào nha.



Sắc mặt Ngũ lão phu nhân trầm xuống, bàn tay đặt trên bàn nắm chặt lại

thành nắm đấm: “Cháu có biết hôm nay thím đến để làm gì không?”



“Tất nhiên là đến thăm cháu dâu ạ. Nếu không thì là vì cái gì ạ?” Minh Lan cười hết sức đáng yêu.



Ngũ lão phu nhân khựng lại một lúc, nói quái gở: “Không dám! Cậu Diệp

bây giờ thăng quan tiến chức rồi, sao còn để bà lão này vào trong mắt?

Không giẫm nát dưới chân đã là tốt lắm rồi!”



Minh Lan cười tủm tỉm dùng nắp trà gạt trà vụn: “Thím lại nói đùa rồi,
nương nhà mày bây giờ có thân phận gì? Thiếp cũng không phải, mà thông

phòng cũng không phải nốt, mày nói phu nhân sao phải gặp cô ta, dùng

phương thức gì để tiếp đón cô ta? Đừng nói nhảm nữa, mau trở về đi, đợi

lão gia lên tiếng rồi hãy nói!”



Bà ta vừa nói vừa đẩy hầu gái kia, bảo Hạ Hà lôi nó ra ngoài.



Minh Lan nhìn một màn này, hết sức hài lòng, tươi cười rạng rỡ nói: “Cô

Phượng Tiên này là do người khác đưa tới, tôi không tiện ra mặt nói gì.

May mà có mọi người, đúng là ma ma có kinh nghiệm làm việc lâu năm có

khác, quả nhiên biết cấp bậc lễ nghĩa, lại còn nắm rõ mười mươi!” Dù

chưa nói rõ là ai, nhưng tầm mắt nàng chỉ dừng trên hai người Hoa Điền

ma ma, trong mắt hai người họ lập tức lộ ra vẻ cảm kích, liên tục thể

hiện thái độ khiêm nhường.



Quy củ thời cổ đại, lên Lương Sơn phải khai báo danh tính, bốn người này thuộc đơn vị mới chuyển đến, muốn chủ nhân mới tin tưởng mình, thì

trước tiên phải biểu hiện ra nhiều thứ, ví dụ như năng lực, quyết tâm,

lòng trung thành,…, ông chủ không thể vô duyên vô cớ mà trọng dụng người mới, như vị Điêu ma ma thân ở quân Tào mà lòng lại hướng về quân Hán

này, tốt nhất là không nên dùng.



Bốn ma ma kia lui ra ngoài, Minh Lan vẫn như trước sai hầu gái bưng trà

điểm tâm lên, vẻ mặt Ngũ lão phu nhân rất khó coi, bà ta thấy hôm nay bị thua thảm, một chút mặt mũi cũng không giữ được lại còn bị chế giễu một phen, hết lần này tới lần khác lại không thể tức giận, bằng không lại

chính là cho rằng hoàng đế không anh minh, hoàng thượng sao có thể không anh minh đây, vì thế bà ta chỉ có thể ngậm miệng.



Minh Lan thấy khuôn mặt bà ta lộ vẻ u ám, trong lòng tự hiểu nguyên do:

ba chị em dâu bọn họ, chỉ có Ngũ lão phu nhân là vợ cả, có con trai lẫn

con gái, con cháu đông đúc, chồng cũng coi là có công danh, mà thái phu

nhân là vợ kế, Tứ lão phu nhân không chỉ là vợ kế, lại còn có mỗi một

đứa con gái, dựa vào những yếu tố trên mà so sánh, thì có vẻ “lưng” Ngũ

lão phu nhân thẳng hơn hai người kia nhiều.



Chỉ có điều, bà ta làm việc thường không suy tính kĩ.



Mục đích hôm nay bà ta tới gây sự rất đơn giản, chẳng qua thấy khí thế

Cố Đình Diệp ngày một tăng thì không vừa lòng, muốn áp chế Minh Lan, tìm ra chỗ sai của nàng, để chứng tỏ ưu thế của phủ Ninh Viễn hầu vượt xa

Cố Đình Diệp, và có quyền đưa ra yêu cầu.



Về điểm này, nàng nhìn không thấu, nhưng vừa rồi hai ma ma Hoa Điền lại hiểu rõ ràng.



Minh Lan và Địch nhị phu nhân cùng nói đùa vài câu, mấy người Ngũ lão

phu nhân liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Minh Lan chỉ nói khẽ một

câu: “Thím à, hôm nay cháu có mạo phạm đến thím, mong thím bỏ qua đừng

để trong lòng, có điều, thím nghĩ lại đi ạ, tại sao cả phủ Ninh Viễn hầu to như vậy lại chỉ có một mình thím đến đây?”



Câu này nếu bà ta nghe không hiểu, thì mong rằng hai nàng dâu của bà ta nghe hiểu.



Trên đường về, vẫn như mọi khi Ngũ lão phu nhân cùng con dâu thứ yêu quý chung một xe, bà ta nổi giận đùng đùng nói: “Hừ! Con bé đó còn muốn

chia rẽ chúng ta, bác gái Tư của con thì vô dụng rồi, không có con trai

phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự, tất nhiên không dám tới! Bác cả con cho dù giỏi hơn nữa cũng bó tay, thằng Diệp rõ ràng không muốn gặp

chị ấy, chị ấy sao có thể không biết ngại mà tới dạy dỗ con dâu! Vậy thì mình mẹ đến là điều đương nhiên!”



Địch nhị phu nhân vậy mà không phụ họa theo, ai chia rẽ ai, việc này

không quan trọng, quan trọng là bây giờ Cố Đình Diệp có thế lực, đối với con cái trong nhà càng có lợi…Tốt nhất không đắc tội thì hơn.



Dương đại phu nhân ngồi một mình trong xe ngựa nhỏ ở đằng sau, hầu gái

thân cận ở bên cạnh thì thầm: “Vị phu nhân mới này thật lợi hại, chỉ vài câu đã khiến lão phu nhân không nói nên lời, em chứng kiến một màn này, cảm thấy thật… thật hả giận nha.”



”Không được nói bậy!” Dương đại phu nhân không còn bộ dạng nhu nhược vừa rồi, mặt trầm xuống mang ý trách cứ, lại nói: “Em không biết vị phu

nhân mới này gặp nguy hiểm tới mức nào đâu!” Thấy hầu gái thân cận mang

vẻ mặt ngờ nghệch không hiểu, chị ta nói nhỏ: “Mẹ hôm nay đúng là đi tìm vận xui mà, không đủ cớ để đến lý sự, nói thẳng ra, cái lí do kia cũng

chẳng phải là lí do chính đáng. Điều quan trọng nhất chính là, cha mẹ là biển là trời, nói sao thì hay vậy, không thể cãi lại. Người lớn có sai, phận làm con cháu cũng không thể chống đối. Nàng dâu này chỉ mới vào

cửa có mấy ngày đã tranh cãi ầm ĩ với thím, cho dù ai đúng ai sai,

chuyện này một khi truyền ra ngoài, thì chính là nàng ta sai!”



Hầu gái kia khẽ hô: “Ah, em hiểu rồi. Chuyện này nếu Diệp nhị phu nhân

nhẫn nhịn bỏ qua, thì lão phu nhân sẽ càng lấn tới, nắm đằng chuôi mà

hành sự; còn nếu Diệp nhị phu nhân không chịu im hơi lặng tiếng, cùng

lão phu nhân xảy ra tranh chấp, như vậy chính là bất kính bất hiếu! Đáng tiếc, vị phu nhân mới lại rất thông minh, từ đầu tới cuối vẫn cười hi

hi ha ha, không hề tỏ vẻ tức giận.”



Dương đại phu nhân thở dài một hơi, ngước mắt nhìn nóc xe, lẩm bẩm mấy

chữ: “Người kia thật lợi hại, tính toán mọi nơi…” Ngay sau đó liền cười

nhẹ hai tiếng, “Nhưng mà, vị kia cũng chẳng phải người dễ bắt chẹt! Lúc

đầu nghe nói muốn lấy một đứa con gái vợ lẽ, bà ta đã vui vẻ biết chừng

nào nha… haha…”