Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 113 : Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Bên trong tiền sảnh cạnh cửa Nghi Môn (cửa chính thứ hai sau cửa đại môn hay còn gọi là cửa lễ nghi) vô cùng náo nhiệt, việc hỏi đáp chia làm ba tổ, trong đó những hầu gái

mười mấy tuổi do Tiểu Thúy hỏi Bích Ti viết, những người còn lại do hai

tổ của Đan Quất Nhược Mi cùng Tần Tang Lục Chi phụ trách. Thời gian hỏi

đáp của mỗi người dài ngắn khác nhau, người trẻ thì chưa trải nhiều, nói vài ba câu đã xong, người lớn tuổi hơn thì có một đống chuyện xưa muốn

nói.



Đan Quất thận trọng, lấy mấy cái bình phong ra ngăn cách trong ngoài,

như vậy nếu việc hỏi đáp mà liên quan đến cá nhân, người ngoài cũng

không thể nghe thấy. Chẳng hạn như vợ của Hách Đại Thành phòng thêu may

là cưới lần hai, chồng trước vì tội ăn trộm của nhà chủ không thành đã

bị đánh chết nhiều năm rồi, mà vợ đã chết của quản sự ngoại viện Hách

Đại Thành cũng là một tội nô, vì thế quan phu quả phụ tiến tới với nhau, còn sinh dưỡng con gái.



Triêu Huy đường thật sự quá rộng, Minh Lan luôn cảm thấy đây giống như

phòng triển lãm ở viện bảo tàng, từ Triêu Huy đường dời bước sang phòng

nhỏ bên cạnh, nghe Công Tôn tiên sinh bàn giao sổ sách. Dáng vẻ Công Tôn Bạch Thạch khoan thai thong thả, vuốt chòm râu dài chia năm so với

Thịnh Hoành nom còn ra dáng hơn, mấy người quản sự và phòng thu chi đứng phía dưới, Minh Lan chỉ vào sổ sách hỏi sơ qua vài câu, bọn họ lần lượt trả lời từng cái, tỏ vẻ vô cùng cung kính thoả đáng.



“Tiên sinh vất vả rồi,” Minh Lan nói lời cảm tạ, “Tiên sinh là nhân vật

bực nào, nay lại phải để ý mấy việc vặt như vậy, thật sự là làm khó tiên sinh!”



Công Tôn Bạch Thạch nhìn ngón tay Minh Lan chỉ vào đống sổ sách, mặt lộ

vẻ cười khổ: “Tôi vốn là người sơ sài thất thường, những thứ này không

phải là sở trường của tôi, từ khi Đô đốc lập phủ tới nay, lão hủ quả

thực là khổ không thể tả.”



Minh Lan ra dấu bảo Tiểu Đào bưng trà qua, mỉm cười nói: “Tiên sinh

không nên nói lời ấy, những việc vặt này nếu để Đô đốc đích thân xử lý,

chỉ sợ cũng như thế; cái gọi là giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng nếu thật sự dùng dao mổ trâu để giết gà, phần lớn là giết không tốt.”



Khóe miệng Công Tôn Bạch Thạch hơi nhếch lên, không khỏi mỉm cười: “Lời này rất đúng!”



Trong lúc nói chuyện, hắn phát hiện Minh Lan ăn nói lịch thiệp, suy nghĩ linh hoạt khác lạ, ông ta thấy vài phần thú vị, nhưng dù sao nam nữ

khác biệt, ông lại không phải là người hầu mà phủ Cố nạp khế, nói không

bao lâu, liền đứng dậy cáo từ, lúc đi để lại một gã sai vặt dẫn Minh Lan đến nội thư phòng.



“Tiểu nhân tên gọi Cố Toàn, phu nhân cứ gọi Tiểu Toàn là được.” Cố Toàn

khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặt tròn mắt nhỏ, vẻ mặt tươi cười nhanh

nhẹn, nhìn rất thông minh, hắn đi phía trước dẫn đường cho Minh Lan,

cười hì hì nói chuyện, “…… Gia là ân nhân có ơn cứu sống con, năm đó con xin ăn trên đường, nếu không nhờ có gia ngay cả xương cốt tro bột đã

sớm chẳng còn.”



Minh Lan rất muốn nói, cũng không thể khẳng định, nói không chừng cậu có thể lăn lộn thành bang chủ nữa đấy.



Từ Triêu Huy đường đi theo một đường nhỏ từ đông sang tây, xuyên qua một cửa thùy hoa che khuất hoa và cây cối, Minh Lan đến trước cửa nội thư

phòng, nơi này được xây thông lại thành hai gian phòng lớn, trái phải có nhĩ phòng, trước sau còn có hai gian phòng ấm và chái nhà nho nhỏ, dùng để nghỉ ngơi tạm thời. Minh Lan âm thầm gật đầu, tương lai mà có cãi

nhau với Cố Đình Diệp, nếu giận dỗi hoàn toàn có thể ngủ ở đây.



Một cước bước vào, chỉ thấy bên trong bàn sách, bàn tranh, bàn cầm (đàn), bàn thờ, bàn trà, đầy đủ mọi thứ, sáu mặt cửa sổ hướng nam sạch sẽ, có

vẻ vừa được lau chùi xong, trên mặt đất đặt hai cái rương lớn bằng gỗ

sồi các góc được bao bằng sắt. Mấy giá sách đóng trên bốn phía tường

trống không, Minh Lan nhìn qua một lần, miễn cưỡng cười bảo Cố Toàn mở

rương, lôi hết một đống sách bên trong ra, sau đó dựa theo thư phòng của Trường Bách, phân chia sơ qua từng loại. Dưới sự chỉ huy của Minh Lan,

Tiểu Đào và Cố Toàn đầu đầy mồ hôi lần lượt đặt sách vào giá.


Diệp từ nhỏ học nhiều quyền cước, am hiểu đấm đá đầu đường cuối ngõ cùng lâm trận giết địch, tu dưỡng rèn luyện văn hóa chưa qua cửa (Minh Lan thầm nghĩ nếu nàng hát mười tám điệu sờ không chừng may ra Cố Đình Diệp còn có thể đánh một nhịp gì đó), hơn nữa lúc ấy hắn đang rất mệt mỏi, trong lúc mộng đẹp bị đánh thức

càng thêm tức giận, lập tức đá văng hai cánh cửa, tức giận gào lên ước

chừng truyền xa hơn nửa dặm.



Sáng sớm hôm sau, Cố Đình Diệp sai người chuyển nàng đến góc phủ phía tây là nơi vắng vẻ nhất.



Lại qua một tháng, cô Phượng Tiên rốt cục phát hiện đối với nam nhân mà

nói, khả năng thị giác so với thính giác càng nhạy bén, quan trọng hơn,

vì thế lại vào một đêm nào đó, nàng áo trắng tung bay quần áo mỏng manh

đưa đồ ăn khuya đến, vận khí rõ xui, nàng không gặp được Cố Đình Diệp

đang cầm đèn soi giấy tớ, ngược lại vừa khéo đụng phải Thường ma ma đang dọn dẹp trong phòng.



Vú nuôi trong nhà buôn muối trình độ có thể cao đến mức nào, Thường ma

ma tính tình nóng nảy, miệng lưỡi cay nghiệt, nghe đồn trước kia từng

cầm dao giết heo, lúc này bà châm chọc khiêu khích một phen, lôi mười

tám đời tổ tiên của cô Phượng Tiên ân cần thăm hỏi thẳng đến mười tám

đời con cháu, đồng thời còn so nàng với kỹ nữ thanh lâu diễn tả sống

động kỹ thuật tài nghệ, vú già toàn phủ đều kéo đến vây xem trò cười.



Thường ma ma mắng đến mức văng nước bọt, vẫn cảm thấy chưa thoải mái,

còn một đường đuổi đến Kinh Phi các tiếp tục mắng. Lần này cô Phượng

Tiên hoàn toàn dứt mọi ý định, xấu hổ và giận dữ khóc nức nở cơ hồ muốn

treo cổ (cuối cùng không thắt cổ, lúc ở trong Giáo phường ti cũng chưa từng tự sát, ắt hẳn thần kinh cứng cỏi), Minh Lan đoán cũng bởi vì chuyện này, nàng mới đổi tên phòng thành Linh Đinh các.



Minh Lan nghiêm túc hoài nghi Thường ma ma làm vậy liệu có phải xuất

phát từ Cố Đình Diệp bày mưu đặt kế, người này lăn lộn qua tam giáo cửu

lưu* bảy mươi hai ám khẩu, tâm tư so với mấy ông nhà cao cửa rộng giàu

có quyền quý tinh quái nham hiểm hơn nhiều/ Đối với ‘Lễ vật’ bậc tiền

bối cấp trên đưa tới, đánh không được đuổi không xong, đơn giản lấy độc

trị độc, tìm một bà vú già có thâm niên vai vế cao đến nhục mạ một phen, để nàng ta không còn mặt mũi ra khỏi cửa.



*tam giáo cửu lưu: chỉ các kẻ hành hiệp trong giới giang hồ (cách gọi có hàm ý chê bai)



Từ đó về sau, cô Phượng Tiên quả thực không ra khỏi cửa, chớp mắt đã nửa năm.



Rốt cuộc nên cấp nàng tiền tháng bao nhiêu đây? Minh Lan càng nghĩ càng

mơ màng, chỉ chốc lát sau đã ngủ say. Mặt trời dần nghiêng, ngày ấm áp,

cũng không biết Minh Lan ngủ bao lâu, cuối cùng Tiểu Đào phải lay tỉnh.



“Sao vậy?” Ánh mắt Minh Lan còn mơ màng, qua kẽ mắt, thấy đã quá giữa trưa.



Vẻ mặt Tiểu Đào hưng phấn, tiến đến bên tai Minh Lan, thấp giọng nói: “Ngũ lão phu nhân đến đây!”



“Nhanh như vậy?” Ánh mắt Minh Lan lập tức mở to, tỉnh táo, “Chỉ một mình bà ấy?”



“Còn có hai nàng dâu của bà, Dương đại phu nhân và Địch nhị phu nhân.”

Tiểu Đào cúi đầu kề tai nói nhỏ, cười hì hì, “Cô chủ liệu sự như thần,

em dặn mấy người gác cổng chú ý, đích thật là có người đi ra ngoài,

chính là họ Điêu!”



Minh Lan ngơ ngác ngồi trên giường, hơi hơi thở dài: “Ở gần như vậy, có

thể nào không đến ngồi lê đôi mách chứ?”– nàng suy nghĩ cẩn thận, ra sức công tác buôn bán như vậy, dù thế nào cũng phải thu chút phí quản lý

mới được!