Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 140 : Ân oán
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
“Chuyện gấp như vậy, sao em lại không báo cho ta?” Minh Lan quay sang, khẽ chất vấn.
“Có báo.” Tần Tang kinh hoảng, thì thào: “Lúc ra ngoài, lão gia nhờ Công Tôn tiên sinh lo việc ngoại viện, tiên sinh nói chuyện này quan trọng, liền phái Cố Toàn đi tới doanh trại báo cho lão gia trước, rồi đi báo cho ngài. Ai biết buổi tối thằng nhóc Cố kia trở về, nói là lão gia phân phó, ngài đang bận rộn nhiều việc, không để mấy việc này phiền ngài. Tương tự nói với người phía phủ hầu bên kia là – hoàng thượng duyệt binh là việc hệ trọng, lão gia lại bận bịu việc quân, không rời ra được, ngài dù rất sốt ruột nhưng cũng hết cách.”
Gánh nặng trong lòng Minh Lan liền được buông lỏng, người kia vẫn có lương tâm, để nàng vô can sạch sẽ, không uổng công mấy ngày hôm nay trên giường dưới giường mệt gần chết.
Chỉnh trang thỏa đáng xong, Minh Lan cũng chẳng có thì giờ hỏi han Tần Tang dăm câu đã phải mau chóng theo Cố Đình Diệp ra ngoài. Mới vừa ra khỏi hai lớp của thùy hoa, đang trên con đường nhỏ lát đá trắng đã thấy Dung Nhi đứng xa xa đầu bên kia cúi đầu không biết nghĩ ngợi gì. Bàn chân nhỏ vạch tới vạch lui trên mặt đất, bên cạnh có một đứa hầu bé đang khuyên bảo nó.
Con bé vừa nhìn thấy Cố Đình Diệp cùng Minh Lan đi tới, lập tức tránh vào dưới bóng cây. Cố Đình Diệp dừng lại, thấy con bé vẫn như mọi khi, bộ dáng gầy yếu rụt rè, không khỏi nhướng mày lên, ngẩng đầu ngước mắt nhìn, trầm giọng hỏi: “Con làm sao lại ở chỗ này? Có thời gian thì bỏ công học thêm mấy chữ, chạy loạn bên ngoài làm gì?”
Minh Lan nhìn thấy thân thể Dung nhi co rúm lại, trên mặt ảm đạm ủ rũ, vội nhẹ nhàng nói: “Giờ này nắng gắt nhất, cha con sợ con bị nóng, giờ ta với cha con có việc, con về phòng trước đi, buổi tối tới phòng ta nói chuyện.”
Dung Nhi cúi thấp gương mặt nhỏ nhắn xuống, không đáp tiếng nào.
Lông mày Cố Đình Diệp hơi nhăn lại, cũng không biết nói gì cho đúng, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục đi. Minh Lan liếc mắt nhìn Đan Quất, bản thân mình thì chạy nhanh theo Cố Đình Diệp.
Đan Quất hiểu rõ, lập tức tiến lên kéo tay Dung Nhi, cười nói: “Vừa mới đi núi một chuyến, lão gia cùng phu nhân vẫn nhớ thương Dung nhi, đem cho em một ít đồ lặt vặt, có hai con thỏ trắng nhỏ bằng lòng bàn tay, một con chim sơn ca biết hót, còn có một ít trái cây ăn rất ngon…”
Minh Lan và Cố Đình Diệp vừa khuất bóng ở đường giao, Dung nhi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thẳng tắp về hướng đó.
Đan Quất thấy thế, khẽ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Dung nhi, ôn tồn bảo: “Em à, nửa tháng nay lão gia cùng phu nhân có chuyện quan trọng cần làm, không phải bỏ lại em, chốc nữa em mang chữ luyện mấy ngày hôm nay cho lão gia nhìn, lão gia thấy mấy hôm nay em tiến bộ, không biết là cao hứng biết mấy…”
Không chờ chị ta nói xong, Dung nhi đã đẩy Đan Quất ra, chạy nhanh như bay. Đan Quất chầm chậm đứng lên than thở, “Cuối cùng vẫn là cha ruột, vẫn luôn nhớ nhung, chỉ là không biết có nhớ chỗ tốt của phu nhân mấy hôm nay không.”
Lục Chi ở phía sau đi đến bên người Đan Quất, há miệng nói: “Cơm ngon váy đẹp đủ đầy, không ba thì năm ngày lại hỏi thăm, con ở bà hầu chẳng dám chậm trễ chút nào, chớp mắt là đuổi tiệt ngay, phu nhân cũng coi như tận tâm tận ý, bao nhiêu ngày như vậy mà một tiếng ‘phu nhân’ cũng không tình nguyện gọi, nói đến chẳng qua là…” Chợt nhớ lại tính khí cùng quy củ của Minh Lan, con bé vội vã cắn môi.
Đương lúc chuyện trò, hai vợ chồng đã ngồi trên kiệu mềm trước sau đi về phía phủ Ninh Viễn hầu. Tới cửa phủ, còn chưa xuống kiệu, Minh Lan đã cảm thấy ngoài phủ quạnh quẽ. Cố Đình DIệp rời kiệu trước, cách lớp cửa kiệu nói khẽ: “Chốc nữa em không cần nói cái gì cả, chỉ đáp lời theo tôi là được.” Minh Lan đang lo lắng, nghe lời này xong như gãi đúng chỗ ngứa, vội vã đáp vâng.
Mãi cho đến khi vào trong cửa cũng chỉ có hai vú già trang phục tầm thường. Hướng ma ma đứng ở đó ngóng cổ chờ, thấy hai vợ chồng đến vội sai người đến đón.
“Nhị lão gia, nhị phu nhân, cả nhà đều đang chờ ở Huyên Ninh đường, xin mời đi theo tôi.”
Minh Lan囧(hớ), bước chân hơi ngừng lại, theo ‘nhị’ lão gia đi tiếp vào trong.
Trên đường đi vào, cửa xung quanh đều đóng kín, số người làm ít ỏi, trên đường mòn lả tả lá khô rơi, trong ao nổi lên rong rêu xanh vàng. Minh Lan càng cảm thấy không khí tiêu điều. Mấy đời họ Cố tới nay, mấy người kia có vài cách, một số tôi tớ tích cóp của dư thừa, nếu không phải tự mình trốn đi thì chính là đã đến cầu xin chủ nhân cho chuộc thân ra ngoài, số còn dư cũng bang hoàng trong bụng, chỉ lo bị chủ nhân liên lụy, đến lúc đó bị lưu đày hay bán đi cũng chưa biết chừng, nào có tâm tư đi quản lý nhà cửa.
Minh Lan lo lắng trong lòng, lén nhìn sang gò má anh tuấn của Cố Đình Diệp, chỉ thấy thần sắc hắn tự nhiên, vẫn soải bước thong thả.
Đi tới Huyên Ninh đường đã thấy bên trong không ít người đang ngồi. Ngoại trừ Cố Đình Dục thân mình không khỏe, toàn bộ người có chữ lót Đình trong phủ đều có mặt… ngồi phía trên cùng là Thái phu nhân, tiếp theo là đôi vợ chồng Tứ lão thái gia cùng Ngũ lão thái gia, sau đó đàn ông trong nhà ngồi lần lượt, bên cạnh thính đường là đầy phòng nữ quyến ngồi sau bức bình phong lớn bằng gỗ từ đàn chạm hoa
Minh Lan thầm nghiền ngẫm câu nói ba phải này, nghĩ thế nào cũng được, vậy nên, đề tài lại trở về chỗ cũ.
Tứ lão phu nhân móc khăn ra lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Diệp nói: “Cháu Diệp, nhà chúng ta bây giờ chỉ có cháu là có khả năng, anh trai cháu thân thể không tốt, cũng không gánh vác được việc gì, tước vị cùng gánh nặng của cả nhà còn cần cháu làm trụ cột nâng đỡ…”
Thái phu nhân thình lình ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Tứ lão thái gia, trong mắt như ẩn hiện nết phẫn hận.
“Chú Tư cẩn thận!” Cố Đình Diệp lập tức đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lớn nhỏ có thứ tự, sao có thể nói bừa! Rối loạn gia pháp tổ tông, làm hỏng tình cảm anh em, chú Tư không nên như vậy.”
Tứ lão thái gia ngượng ngùng lại ngồi xuống.
Minh Lan hơi nhướng mày, Tứ lão thái gia này cũng quá trắng trợn, có thể coi là vô liêm sỉ. Bọn họ từ đầu đến cuối không hiểu rõ suy nghĩ của Cố Đình Diệp. Hắn không phải vì muốn tước vị mà phải có tước vị, hắn là vì không thể nuốt trôi cơn giận kia, vì mẹ hắn mất sớm, vì bao nhiêu năm chịu oan ức. Nhìn từ khía cạnh này mà nói, chi thứ tư cùng chi thứ năm thật còn ghê tởm hơn cả người ta.
“Diệp nhi, vậy con nói một câu xem.”Thái phu nhân thấy không ổn, dứt khoát hỏi, “Chuyện này đến cùng là nên làm gì để chấm dứt?”
Cố Đình Diệp nhìn dáng vẻ bà ta nóng nảy, chậm rãi nói: “Nếu như điều tra ra vô can, vậy là tốt nhất. Nếu là …” Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, không nói thêm nữa.
Ngũ lão thái gia lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Đình Diệp, điềm tĩnh nói: “Ta chỉ cần Cố gia bình an vô sự, người nhà họ Cố cũng có yên ổn thoát liên can!”
… Cắt! Thế này mà là ‘chỉ cần’? Yêu cầu của ngài cũng thấp thật đấy. Minh Lan thầm oán.
Cố Đình Diệp lẳng lặng nhìn ông ta, tiếng nói như dòng suối lạnh lẽo: “Đã muốn bình an, sao lúc trước còn như thế. Chú Năm không cần nổi nóng, nếu Đình Diệp nay vẫn ở bên ngoài chưa về, chú Năm định làm thế nào?”
Mọi người trong sảnh đều chấn động trong lòng, năm đó lúc Cố Đình Diệp rời nhà, trước giường lão Hầu gia bệnh tật đứng đầy người, Tứ lão thái gia cùng Ngũ lão thái gia từng khuyên bảo như vậy: coi như họ Cố không có đứa cháu như vậy!
Mọi người trong chốc lát không biết nói gì. Thái phu nhân rơi lệ khóc: “Diệp nhi, đều là ta không phải, trước kia khiến con chịu oan ức, ta biết trong lòng con vẫn tức giận! Nếu con có giận thì trút lên ta, là ta không quan tâm con chu đáo, khiến con khổ sở phải bỏ đi ra ngoài…”
Cuối cùng thì vẫn là mẹ kế, khóc lóc như vậy cũng khó nhìn. Minh Lan đang nghĩ ngợi có nên ra ngoài khuyên bảo không.
Cố Đình Diệp đã tiến lên, đỡ Thái phu nhân hòa nhã nói: “Nếu như có việc, đương nhiên con cũng sẽ đi khơi thông thu xếp.”
“Có thể vô sự hay không?” Thái phu nhân chưa từ bỏ ý định.
Cố Đình Diệp trả lời ngắn gọn: “Hiện giờ không có gì rõ ràng, còn khó nói.”
Lời liền chấm dứt ở đây, người ta đã cam đoan sẽ hỗ trợ, ngươi còn có thể nói cái gì. Mọi người trong sảnh nhìn nhau, đều không thể làm gì. Hôm nay Cố Đình Diệp rõ ràng là mềm không được cứng không xong, cứ đánh tới lui như thái cực quyền.
“Có điều,” Cố Đình Diệp khẽ mỉm cười, nhìn mọi người đang ngồi xung quanh, “Những cái khác không dám nói, ít nhất là tính mạng, con đảm bảo không phải lo.”
Lời này có ý sâu xa, mọi người đều giật mình.