Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 141 : Đối sách (thượng)

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Rời phủ Ninh Viễn hầu về Trừng Viên, dọc đường hai vợ chồng không trò chuyện. Hôm đó Cố Đình Diệp ở ngoại thư phòng nghị sự đến tận đêm khuya, đầu tiên là thảo luận chính sự cùng Công Tôn Bạch Thạch, rồi phát lệnh, gọi bảy, tám thư lại vào ghi chép, mãi đến đầu giờ sửu mới trở về mang thân mình ám lạnh trở về phòng.



Vào trong nhà, đưa tay vén màn giường ra đã thấy trong đống chăn gấm lộ ra một phần tóc bồng bềnh đen mượt, cả thân mình lại vùi trong chăn không nhìn ra, chỉ thấy ở cạnh góc chăn lộ ra một bàn chân nhỏ trắng hồng mịn màng, ngón chân mũm mĩm còn khẽ vểnh lên.



Hắn khẽ cười, nhịn không được chọc chọc vào bàn chân kia rồi quay mình đi tới tịnh phòng rửa mặt, đổi sang bộ quần áo mặc nhà rồi trở lại giường, đã thấy Minh Lan tỉnh rồi, đang nghiêng người trên gối, ánh mắt mơ màng nhìn hắn.



“Em tỉnh rồi à?” Khóe miệng khẽ mỉm, nhấc góc chăn lên.



Minh Lan gật gù, giống như con mèo vừa tình ngủ, ngơ ngác vươn cánh tay nhỏ tay:



“Chàng chọc chân em ngứa, làm em tỉnh.”



Trên mặt Cố Đình Diệp hơi khựng lại rồi ôm Minh Lan vào ngực như không có việc gì xảy ra. Minh Lan áp mặt vào lồng ngực rộng của hắn, miệng thầm thì một tiếng, Cố Đình Diệp không nghe rõ, nhắm mắt thuận miệng hỏi lại.



Minh Lan đặt cằm trên ngực người kia, nhìn thẳng hắn: “Chuyện phủ hầu bên kia, chàng đã biết trước rồi phải không?” Nếu không sao lại đúng lúc như vậy, bao nhiêu ngày lại mang nàng đi thăm thôn trang vào lúc này.



Cố Đình Diệp mở mắt ra, thấy đôi mắt nàng đen trắng rõ ràng nhìn mình, hơi cười nói: “Lưu Chính Kiệt đã nói qua với tôi, có điều cũng đúng lúc, tôi bèn mang em ra ngoài tránh đi một chút.”



Minh Lan ngồi dậy từ trong chăn, ôm hai đầu gối nhỏ nhắn than thở: “Cứ cho em là hòa thượng không trốn được miếu, có điều tránh được một lúc cũng tốt. Nhưng mà…” Nàng dừng lại, quay sang nhìn hắn thì thào: “Chàng thật sự định hoàn toàn khoanh tay sao?”



Đôi mắt Cố Đình Diệp thẫm lại, sau một lát mới nói: “Cấu kết phản nghịch như vậy, bao nhiêu công hầu bá phủ, cần xét nhà thì xét nhà, cần đoạt tước thì đoạt tước, giống như phủ Trình Quốc Công, công tội bù trừ cũng bị phạt ba năm thưởng cáo mệnh cùng năm năm bổng lộc, dựa vào cái gì mà phủ Ninh Viễn hầu có thể được ngoại lệ?” Khóe miệng lộ ra nét trào phúng, “Tôi không thêm củi vào đáy nồi là không tệ rồi, còn muốn dựa vào tôi mà miễn tội sao?”



Minh Lan khe khẽ thở dài một tiếng, Cố Đình Diệp lại nói: “Kỳ thực tôi cũng có động tay một chút.”



Minh Lan mở to hai mắt tỏ ý không hiểu.


Hải thị che miệng cười: “Lão phu nhân cùng phu nhân có thể yên tâm, em Sáu vẫn như cũ, nhắc đến việc ăn là hào hứng. Toàn nhi từ lúc bé mới nói được hai chữ cả ngày liền nhao nhao muốn lục lọi đồ ăn, hóa ra là giống cô!”



Minh Lan đỏ mặt lầm bầm: “Chị dâu nói em giống như chỉ biết tham ăn thôi ý.”



Cố Đình Diệp vẫn không nói chuyện, chỉ khẽ mỉm cười nhìn mấy người trêu ghẹo nhau, thấy Minh Lan hơi quẫn bách bèn không nhịn được nói: “Ăn được thật sự rất tốt mà.”



Lời vừa dứt, phụ nữ trong nhà chính không nhịn được đều bật cười. Vương thị lau mắt cười rạng rỡ, nhìn lão phu nhân nói: “Nhìn xem, con rể thật là che chở cho vợ mình. Lão phu nhân có thể yên tâm rồi!”



Lông mày lão phu nhân dần nơi lỏng ra, mỉm cười nhìn đôi vợ chồng nhỏ, lúc quay sang Cố Đình Diệp ánh mắt cũng hiền hòa hơn.



Phụ nữ nói chuyện, Cố Đình Diệp vẫn nhìn Toàn nhi, chỉ thấy thằng bé cũng không ồn ào, không ngừng bước lẫm chẫm qua lại giữa người lớn, một lúc thì túm váy Vương thị, một lúc lại kéo ngón tay Hải thị, rồi lại chạy qua trước mặt Cố Đình Diệp ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau một lát giống như nhớ ra Minh Lan, thấy nàng hòa nhã thân thiết liền bò lên đầu gối của nàng, ra sức hôn vang lên gò má nàng một cái, sau đó ôm miệng nhỏ trốn sau lưng lão phu nhân.



Điệu bộ này chọc cho mọi người cười phá lên. Cố Đình Diệp cũng không nhịn được cong khóe miệng lên, mỉm cười nhìn Minh Lan, con mắt sâu thẳm sáng ngời.



Minh Lan ôm thằng nhóc, dương dương tự đắc khoe: “Cháu nhỏ nhà em rất đáng yêu đấy!”



Con ngươi Cố Đình Diệp như đầm sâu, hơi ánh lên nét giận dỗi nhàn nhạt, quay đầu đi giống như đang dỗi người nào đó không hiểu phong tình.



Nói thêm mấy câu, Cố Đình Diệp liền đứng dậy xin cáo lui ra ngoài bái kiến Thịnh Hoành. Hắn vừa đi đám phụ nữ nói chuyện tự nhiên hơn. Vương thị thế mà lại khẽ thở dài mấy hơi, bà ta nhìn Cố Đình Diệp phong độ trầm tĩnh, cao lớn hiên ngang, đối với Minh Lan cũng coi trọng, trong lòng có phần ê ẩm.



Hải thị rất có mắt nhìn, thấy Vương thị nhìn bóng dáng Cố Đình Diệp đi ra cửa mà thở dài, vẻ mặt còn hơi thất vọng. Chị ta đến bên cạnh mẹ chồng cười nói: “Nói ra, con gái nhà chúng ta đều có phúc lớn, trước đó vài ngày, em rể cùng em Năm về đây, dáng vẻ hai vợ chồng kia, chà chà, chính là rơi vào hũ mật cũng không bằng.”



Mặt mày Vương thị lập tức thoải mái, thật lòng vui vẻ: “Em rể con đúng là đứa thật thà, đối với con bé Năm cũng tốt, mới vào cửa có mấy tháng đã béo thêm vài vòng!” Lập tức nhìn sang Minh Lan, chỉ thấy nàng cũng không béo thêm mấy cân thịt, hai má vẫn đầy đặn nhưng nét mặt có mấy phần mệt mỏi lo nghĩ, nghe nói trong phủ Cố cũng không yên ổn, thiết nghĩ có lẽ cũng không ít chuyện vất vả phiền lòng, trong bụng Vương thị thoải mái hơn hẳn.



Lão phu nhân cũng đang nhìn Minh Lan, lông mày cau lại, thuận miệng nói: “Cháu hôm nay đến vừa đúng lúc, vừa mới có tin tức, con bé Như có thai.”