Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 142 : Đối sách (Hạ)
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Minh Lan ngây người rồi lập tức vui vẻ nở mặt, luôn miệng chúc mừng.
Nói tới việc này, Vương thị cao hứng đến nở mày nở mặt: “Từ sớm đã nhận được tin vui, do mới được ít ngày nên chưa dám lộ ra, giờ thai đã ổn định nên trở về cho người trong nhà nhìn một chút. Nói đến, cũng là nhờ lão phu nhân cẩn thận, vừa mới có tin bèn cho hai ma ma đắc lực qua trông coi kỹ lưỡng chuyện ăn ở nghỉ ngơi của Như Lan.”
Vương thị làm người ta ghét ở chỗ, rõ ràng là bậc bề trên thương con gái của bà ta, được lời rồi thì vừa vừa phai phải thôi, nhưng bà ta còn phải làm bộ làm tịch cơ, bây giờ lại còn vặn vẹo oán trách Thịnh lão phu nhân: “Mẫu thân thật là! Biết là ngài yêu thương Như nhi, nhưng làm vậy, phu nhân thông gia sợ là không vui, mấy ngày trước con đi nhà họ Văn gia thấy sắc mặt bà ta không ổn lắm!”
Hải thị hơi chút khó xử, Minh Lan quen nếp cúi đầu, coi như không nghe thấy gì. Lão phu nhân mặc dù tin phật nhưng cũng không ăn chay, Vương thị trước đây không phải là không thích tỏ ra nguy hiểm (*), có điều kết cục đều là bị sét đánh.
(*) từ gốc: zhuangbility. Zhuangbi nghĩa là cố tỏ vẻ ta đây lợi hại, ghép vào hậu tố “-ility” để chỉ khả năng tỏ ra nguy hiểm, là ngôn ngữ mạng, nằm trong danh sách từ bị xóa sổ trong chiến dịch loại bỏ ngôn ngữ thô tục trên mạng của chủ tịch Tập Cận Bình.
Quả nhiên, ánh mắt lão phu nhân lạnh lùng nhìn sang gương mặt đắc ý của con dâu, bưng trà hớp cạn rồi ngâm nga, ” trước đây tôi cũng muốn giữ mặt mũi, không thích nhúng tay vào những việc này. Nhưng hôm nay nhớ tới con bé Hoa Lan kia, tôi chỉ nghĩ thân thể con gái khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, dù có phần thất lễ với nhà thông gia cũng đành thôi. Tính tình con bé Như còn không bằng Hoa nhi, ở nhà họ Văn nếu có cãi nhau tranh chấp, không phải ảnh hưởng đến tâm lý thì cũng hại đến thân thể, còn không bằng để tôi làm kẻ ác!”
Nhớ tới dáng vẻ ốm yếu của Hoa Lan, viền mắt Vương thị hơi ướt, cúi đầu không nói. Kỳ thực phu nhân nhà họ Văn gia không phải là người hiền lành, chẳng qua là họ Thịnh căn cơ mạnh, con trai họ lại một lòng hướng về Như Lan, phần mềm phần cứng vừa vặn, thế nên giờ mới yên ổn như vậy.
Lão phu nhân đặt chén trà xuống, nói với con dâu lời thấm thúa: “Chị cũng có phúc đường con cháu, Hoa Lan có hai đứa con trai bên người, tốt xấu gì bây giờ cũng dễ thở rồi, mấy đứa con gái khác không nói, Như Lan là một tay chị nuôi nấng. Tôi lớn tuổi rồi không coi chừng được, thường ngày chị phải dạy dỗ nhiều hơn một chút mới phải!”
“Đến cùng vẫn là con dâu nhà người khác, không thể suốt ngày về nhà mẹ đẻ, đồn ra ngoài người ta lại bảo nhà họ Thịnh chúng ta hống hách. Đối đãi với chồng phải săn sóc cung kính, ngàn vạn lần không thể bày ra sắc mặt ban ơn, trừ phi con bé sau này không muốn sống tốt! Đối với mẹ chồng chị em dâu càng phải ôn hòa hiền hậu, nên nhẫn phải nhẫn! Đừng vì một chút chuyện nhỏ mà làm như oan ức lắm, có ai làm vợ mà không như vậy, chỉ có mình nó nạm vàng khảm bạc hay sao? Tôi thấy cháu rể cũng không phải người bạc bẽo, nếu Như Lan hiểu rõ, sau này dù có thành đạt, cháu rể cũng sẽ đối xử với nó tốt.” Giọng nói của Thịnh lão phu nhân không phải đặc biệt nghiêm khắc nhưng đều nói trúng chỗ yếu, nói xa nói gần, một câu lại một câu, đâm cho Vương thị đến nghẹn thở trong lồng ngực, chẳng vặc lại được nửa câu.
“Mẫu thân nói đúng lắm, con dâu nhớ rồi ạ, sau này sẽ bảo ban Như nhi.” Vương thị cứng ngắc cái cổ, một hồi lâu mới thốt ra được một câu như vậy.
Hải thị cúi đầu học dáng vẻ của Minh Lan, nghiêm túc thành thật đi đếm số lá trà trong chén.
Lão phu nhân nhìn sắc mặt Vương thị xám xịt, cảm thấy có bảy, tám phần hả hê rồi, lại chuyển đề tài: “Nếu lễ nghi chúng ta có sơ suất, dù nắm lý thì cũng bị thụt ba phần! Nếu Như Lan giữ đủ bổn phận lễ nghi, nhà thông gia mà có điều gì không thỏa đáng, họ Thịnh cũng không cần đắn đo nữa!” Nói xong trong lòng bà cũng có mấy phần tức giận. Cháu gái lớn yêu quý chịu khổ sao bà lại không đau lòng, nhưng con bé tốt xấu cũng coi như gả cao. Nếu đến đứa gả thấp còn phải nhẫn nhịn như vậy, họ Thịnh đúng là nhục.
Cái gọi là thông gia, tốt nhất là quan hệ ngang hàng, cũng không phải là lừa gạt ép buộc cưới nhau, không nên có người nuốt giận vào bụng mới đúng.
Minh Lan đếm lá trà đến lượt thứ ba, liền đến lúc đổi chủ đề. Nàng nói với Hải thị: “Chị dâu định lúc nào cho Tuệ nhi làm đầy tháng? Em đang chờ dài cổ đây.”
Ánh mắt Hải thị sáng lên, lâp tức mỉm cười nói: “Vì lúc sinh con bé sức khỏe chị không tốt, mẹ chồng thông cảm nên quyết định làm lễ đầy hai tháng, đến lúc đó dù là tiếp đãi khách khứa hay uống rượu thì chị với Tuệ nhi đều thoải mái hơn.”
Vương thị gật gù hài lòng nhìn con dâu mình một chút, quay sang nói với Minh Lan: “Chính là vì vậy. Đến lúc đó chị cả con cũng ra tháng, thai của Như nhi cũng ổn định hơn, cả nhà chúng ta đều tụ họp.”
Minh Lan nhìn lão phu nhân đang ngồi ngay ngắn phía trên, chỉ thấy vẻ mặt bà không đổi vuốt quả quýt đặt trên đĩa, khóe miệng lại có nét mỉa mai. Minh Lan cố nén không cười, quay về phía Vương thị nói: “Vẫn là phu nhân có hiểu biết, suy nghĩ chu đáo. Bọn con là phận con cháu cũng nên học hỏi.” Đôi mắt thanh tú nhìn Vương thị, lời nói ân cần, vẻ mặt chân thành, chiêu thức này Minh Lan làm tốt nhất, dù cho Vương thị làm gì đó thái quá, nàng cũng có thể không chớp mắt thể hiện trăm phần trăm tán thành.
Vương thị khẽ che đôi môi ra vẻ mình cũng khá khiêm tốn, liền chuyển đề tài: “Nói đến chị cả con, mấy ngày trước ta đi nhìn con bé, người dù gầy nhưng tinh thần cũng không tệ.”
“Vậy tốt quá rồi. Lần trước lễ tắm ba ngày con nhìn chị cả còn cảm thấy quần áo trên người chị cũng lụng thụng đấy.” Minh Lan lo lắng không thôi, cũng không biết cái ‘diệu kế’ kia có tác dụng hay không.
Vương thị khó nhịn được đắc ý, sắc mặt vui vẻ nói: “Ha, hiện giờ Viên phu nhân còn không tự lo được cho bản thân, chị cả con giờ thoải mái hơn nhiều, còn nhắc đi nhắc lại muốn gặp con, con nếu không có chuyện gì, rảnh rỗi qua thăm một lát.”
“Tự lo không được? Nhà họ Viên làm sao vậy?” Minh Lan nhấp nhổm trong lòng, vừa hưng phấn lại vừa bất an.
Vương thị đang muốn mở miệng lại nghe lão phu nhân nặng nề tằng hắng một cái, bà ta mới tỉnh lại, nghĩ đến trước mặt con cháu mình không nên nghị luận bậc bề trên nhà người khác. Hải thị khéo léo đến cỡ nào, lập tức cười tiếp lời: “Cũng không có gì, chẳng qua là vừa rồi Trung Cần Viên bá gia đón vị vợ lẽ mới vào cửa. Viên phu nhân nghĩ người mới không hiểu quy củ, chăm sóc bá gia không tốt, cần dạy dỗ một chút nên giờ mới bận rộn.” Nhìn lại xem, cũng chỉ có mấy câu, tài nghệ ăn nói của người ta, Vương nữ sĩ à, đến lúc học được chắc cũng già rồi nha.
Minh Lan giống như lần đầu nghe nói, chậm rãi đáp một tiếng: “Ấy… ”
Tuy nói đưa vợ lẽ chen vào giữa vợ chồng nhà người ta rất vô đạo đức, nhưng mà người không vì mình trời tru đất diệt. Mụ yêu quái kia dằn vặt Hoa Lan, số người nhét vào phòng Hoa Lan cũng đủ xếp một hàng dài, giờ cho bà ta nếm thử hương vị này. Nên làm! Minh Lan chẳng thấy chút gánh nặng nào cả.
“… Viên phu nhân thật là hiền lành.” Ánh mắt Minh Lan rất thuần khiết.
Thịnh lão phu nhân như cười như không nhìn cháu gái một cái. Minh Lan đột nhiên chột dạ, mặt đỏ lên cúi đầu xuống.
Toàn nhi được nhũ mẫu ôm ở sau giường la hán, vẫn chơi đùa với dây đeo nhẫn trước ngực, ngón tay nhỏ xíu luồn vào nhẫn, rộng quá, hai ngón vẫn quá rộng, cuối cùng nó nhét nắm tay nhỏ vào, bốn ngón tay đưa vào, oa oa, bị kẹt tay vào trong nhẫn! Ngọc cổ nhẵn mịn cũng không làm thằng bé bị đau. Toàn nhi liên tục vung cánh tay nhỏ, vùng mãi cũng không tuột ra, cũng không nhét vào được, liền giơ nắm tay nhỏ chui vào trong lồng ngực lão phu nhân nhờ giải vây.
Thịnh lão phu nhân đành phải dụ dỗ giúp thằng bé cởi nhẫn ra, lúc này hầu gái bên ngoài cao giọng báo: “Lão gia cùng tam gia đến.”
Nữ quyến trong phòng, ngoại trừ lão phu nhân còn lại cùng nhau đứng lên, chỉnh lại trang phục hành lễ. Thịnh Hoành cùng Trường Phong trước sau vào trong nhà, lúc này Toàn nhi đang nằm úp sấp vào bả vai lão phu nhân ngâm nga, cánh tay ngắn mở ra, hướng về phía Thịnh Hoành vui vẻ kêu lên.
Cha Thịnh trung niên đã phát tướng, nhìn thấy cháu trai lập tức mềm cả lòng, hành lễ với thái phu nhân xong liền cười giơ tay ôm Toàn nhi ngồi vào bên giường la hán, đặt nhóc mập lên đầu gối trêu chọc.
“Ông nội”! Nhóc mập phát âm chưa rõ ràng nhưng lại rất thành thạo tóm lấy chòm râu ông nội.
“Nói đi, phủ Cố xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt lão phu nhân nghiêm túc nhìn chằm chằm Minh Lan, “Con là do bà nuôi lớn, trong bụng có mấy khúc ruột bà còn không rõ sao, ít nói nhảm đi!”
Minh Lan biết không gạt được, đơn giản là nói thật từ đầu tới đuôi, hết hai lần rót trà mới coi như xong.
“Vì lẽ đó còn muốn trở về trốn hai ngày?” Giọng lão phu nhân cao lên, ánh mắt giống như đang nhìn đứa cứng đầu cứng cổ.
Minh Lan thẹn đỏ mặt, ấp úng: “…Chính là nghĩ lại, con cũng biết, như vậy không ổn.”
“Coi như con còn không ngốc!” Thịnh lão phu nhân tức giận liếc nàng một cái.
Minh Lan vuốt tóc, cúi đầu xin lỗi.
Lão phu nhân kéo Minh Lan qua, chậm rãi nói: “Con nói thật đi, con có thấy chồng mình làm việc không ổn thỏa? Trong lòng không đồng tình, vì thế không muốn ở chỗ đó chờ, có phải không?”
Ánh mắt Minh Lan trong veo, nhìn mắt lão phu nhân một lúc rồi mới lắc đầu khẽ nói: “Không, kỳ thực con cảm thấy chàng làm không sai.”
Mắt lão phu nhân ánh lên, Minh Lan tựa đầu vào vai lão phu nhân, gằn từng chữ: “Những người kia, tuy rằng khóc lóc rên rỉ mình đáng thương, nhưng con biết, bọn họ còn lâu mới đến đường cùng. Đình Diệp trong lòng nghĩ cái gì, bọn họ kỳ thực rất rõ ràng, đơn giản là hai chữ ‘lẽ phải’, nhưng bọn họ một mực không nhắc tới một câu.”
“Đình Diệp vẫn chưa muốn giết chết bọn họ, bọn họ chẳng qua là không nỡ bỏ vinh hoa phú quý mà thôi. Vừa muốn ỷ vào thế của Đình Diệp, tiếp tục hưởng tôn quý, lại không thật lòng ăn năn những năm tháng kia bạc đãi Bạch phu nhân và Cố Đình Diệp. Bọn họ khóc lóc ỉ ôi vô lại, chính là vì muốn bức Cố Đình Diệp mềm lòng, buông tay cho bọn họ qua ải này.”
Minh Lan hơi thất thần, “Con muốn trốn ra ngoài, chỉ là…” Ghét phiền, không muốn xông pha chiến đấu.
Lão phu nhân từ ái vỗ về tóc nàng, giọng nói già nua như sợi bông được mặt trời sưởi ấm: “Con thông minh, nhiều việc bà không cần nói, trong lòng con hiểu rõ là được, sau khi trở về lại tiếp tục sống tốt thôi.”
Minh Lan ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, ôm cổ lão phu nhân, nặng nề đáp một tiếng ‘vâng’.
Ngày hôm đó nàng ở lại Thịnh phủ ăn một bữa, thoải mái ngủ trưa, ý chí chiến đấu sôi sục trở về Trừng Viên.
Điều chỉnh suy nghĩ xong, Minh Lan thoải mái tâm tình hơn rất nhiều, hết sức săn sóc hầu hạ Cố Đình Diệp thay y phục rửa mặt, cơm tối vẫn như mọi khi đặt bên trong đình viện mát mẻ, cho lùi hầu hạ xung quanh, chỉ còn hai vợ chồng nâng chén rượu.
“Tôi còn tưởng em ở lại bên đó?” Khóe miệng hắn mỉm cười,
Minh Lan rung đùi đắc ý: “Bà nội nói, em với chàng là châu chấu buộc chung một sợi thừng, chàng muốn giết người phóng hỏa, em liền giúp chàng hủy xác xóa vết.”
Lông mày anh tuấn của Cố Đình Diệp khẽ nhướng lên, nâng chén đưa về phía trước cười vang: “Bà cụ thật là có kiến thức.”
Nâng chén rượu lên cạn sạch, đặt chén xuống, Cố Đình Diệp vui vẻ lại nói: “Còn hôn sự của anh Ba em nữa, cũng không tệ. Liễu Minh người này có vẻ như cương trực không biết thời thế, thực ra là kiểu bên ngoài chính trực bên trong khéo léo, những năm này kinh đô cùng những vùng lân cận tình hình lộn xộn, Đại Lý tự rơi bao nhiêu đầu, ông ta có thể bình an đến giờ coi như cũng là có khả năng.”
Minh Lan lại không thấy lạ, cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tại sao Thịnh Hoành ở công bộ đợi không hai ngày, sau đó lại cùng Lô lão đại nhân Thượng thư Công bộ “hận không gặp nhau sớm”, về bản chất bọn họ là cùng một loại người.
Vốn là Lô lão đại nhân đã định cáo lão khi đang giữ chức Công bộ Thượng thư, ai biết đụng phải biến loạn, lúc này mới thuận tiện vào nội các, mà nếu không có gì ngoài ý muốn, Thịnh Hoành dự định lấy Lô lão đại nhân làm tấm gương học tập.
Cùng giao hảo với Thịnh Hoành nhiều năm như vậy, Minh Loan đoán chừng đại nhân Liễu Minh cos (cosplay á) Hải Thụy cũng có hạn.
“Hôn sự này không tệ, sao em lại có bộ dáng như vậy?” Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan dường như đang có mấy phần bùi ngùi, “Chẳng lẽ anh Ba em không muốn?”
Minh Lan: “Sao lại không muốn? Có điều vị cô Ba họ Liễu này tướng mạo hơi giống bà cô.”
Cố Đình Diệp nghe ra chút hứng thú, nhìn Minh Lan một lúc: “Phẩm chất, tướng mạo đều giống?” Trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra một gương mặt không tính là rất đẹp.
“Rất giống.”
Không phải nói cô ba Liễu xấu ma chê quỷ hơn, mà là… Ho khan một cái, Minh Lan mỗi lần nhìn thấy chị ta sẽ nhớ tới thời học cấp ba, cô giám thị trung học phổ thông năm đó, đội tóc giả, tóc lại cuốn bằng trâm cài cao quý.
Cố Đình Diệp sáng mắt hỏi: “Anh Ba em có biết?”
“Đương nhiên biết.”
Nữ quyến hai nhà thường qua lại, dù Trường Phong không nhớ rõ dáng vẻ khi còn bé của cô Liễu, Như Lan thì lại hiếm khi gặp một tiểu thư khuê tú có dáng vẻ bên ngoài khác xa chị ta như vậy, mỗi lần làm khách ở nhà họ Liễu về đều hận không thể dùng loa công suất lớn phát sóng trực tiếp.
Minh Lan ánh mắt u buồn, “Vì lẽ đó, anh Ba của em cao hứng đến mức cơm cũng ăn không vào.”