Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 17 : Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Kể từ sau vụ ầm ĩ ngày hôm đó, từ phu nhân tiểu thư cho đến nha hoàn bà tử trong phủ, đối với ban huấn luyện của Khổng ma ma đều tôn trọng bội phần. Không ai dám có chút thái độ coi thường nào, nhất là Mặc Lan, nó hầu như cụp đuôi lại mà hành xử. Được Khổng ma ma chỉ giáo về đường công danh, Thịnh Hoành tạm thời lý trí chiến thắng tình cảm, liên tục nửa tháng đều nghỉ tại phòng Vương thị, để cho hai mẹ con Lâm di nương tự suy nghĩ thông suốt. Khuôn mặt Vương thị mỗi ngày đều tràn trề xuân sắc, phấn chấn đến mức suýt nữa thì đốt pháo. Lại nhắc tới Thịnh Hoành, ông ta lần này hạ quyết tâm, ít nhất cũng phải thể hiện bản lĩnh cho Khổng ma ma thấy, kiên quyết cự tuyệt mọi sự cầu xin của dì Lâm.
Lâm di nương thấy tình cảnh không ổn, cuối cùng cũng xuất tuyệt chiêu, để con trai mình Trường Phong nhân lúc Thịnh Hoành kiểm tra bài vở thì đưa lên một tấm lụa xanh mềm mại, mặt lụa dùng chu sa viết nên một bài thơ oán tình, cái gì mà “Sớm nay nhớ chàng tim như cắt, chiều chiều buồn khóc lệ mưa tuôn”[‘] các kiểu. Thịnh Hoành đọc được thì tình ý dâng trào, giữa đêm giữa hôm không kiềm chế được mà đi gặp Lâm di nương.
Vương thị sau khi biết được tin này liền giận dữ mắng: “Chỉ sợ loại vợ bé có văn hóa!”
[‘]Triêu triêu tư quân tâm dục toái, mộ mộ đề huyết lệ như vũ.
Có điều lần này Thịnh Hoành cũng ý thức được mình không thể dung túng quá mức cho Lâm di nương, về phía Lâm di nương cũng biết điều mà kìm lại tính khí của mình. Mặc Lan cũng như vậy thành thực hẳn lên. Tại bầu không khí học tập tốt đẹp này, Khổng ma ma chỉ bảo tường tận thêm nửa tháng, đợi đến khi Trường Bách yết bảng huyền thí xong, bà liền cáo từ. Thịnh Hoành biếu bà thêm rất nhiều rương hòm của cải, Khổng ma ma giữ một nửa, một nửa thì trả lại: “Tôi đã gần đất xa trời rồi, mang theo nhiều thứ thế này người ta lại tưởng tôi trộm cướp ở đâu về.”
Mấy ngày cuối cùng, Vương thị khéo léo bày tỏ mong muốn nhờ Khổng ma ma viết mấy phong thư lời hay ý đẹp về tiểu thư trong nhà cho mấy người bạn cũ trong kinh, coi như để xây dựng bối cảnh cho Hoa Lan sau này. Không ngờ Khổng ma ma lại từ chối: “Cô cả không phải là đi ở trọ, nàng còn trụ ở kinh thành dài lâu, năm rộng tháng dài, thanh danh đều phải tự mình tạo lập. Nếu tôi mà tâng bốc cô cả lên tận mây xanh thì sau này Trung Cần bá phủ kia sẽ kì vọng rất cao, ngược lại phản tác dụng.”
Mấy lời này chiếu theo ngôn ngữ [‘] thì chính là: không cần kì vọng cao, càng cao càng dễ thất vọng, kì vọng thấp một chút ngược lại sẽ khiến Hoa Lan dễ dàng được tán thưởng hơn. Chẳng hiểu Vương thị đã thấu hay chưa, có điều nàng ta khó nén khỏi tỏ vẻ thất vọng, bởi vậy Khổng ma ma mới bồi thêm một câu: “Một mặt cô cả cứ sinh hoạt bình thường, đợi đến khi nàng vững chân sinh con dưỡng cái, nếu tôi còn có thể tác động được thì sẽ thay các tiểu thư còn lại kêu gọi mấy câu.” Vương thị ngẫm đến Như lan, mặt mày tươi tỉnh nói lời cảm tạ.
[‘] Hỏa tinh ngữ, ngôn ngữ mạng của giới trẻ dùng các kí tự và cấu trúc lạ tương tự như Hán tự, một dạng như ngôn ngữ @ xì tin của 9x Việt Nam.
Sau khi Khổng ma ma đi rồi, mấy cô gái lại quay về những tháng ngày tự rèn luyện. Thịnh lão thái thái lại tiếp tục bắt Minh Lan đọc sách học chữ, đồng thời còn thêm vào một môn học mới – nữ hồng, vị trí sư phụ vỡ lòng tạm thời do Phòng ma ma đảm nhiệm. Phòng ma ma năm xưa là nha hoàn nhất đẳng theo hồi môn đến đây, được xưng danh Đệ nhất cao thủ nữ hồng hầu phủ, phàm là dệt vải, may vá, thêu thùa, khâu giày, đan lát, trần áo nhiều vô số kể, không gì là không thạo. Dẫu cho hôm nay bà có tuổi, mắt mờ, sản phẩm làm ra không còn tinh xảo như xưa nhưng dạy dỗ Minh Lan một chút thì vẫn dư sức.
Cứ nhìn vào hai minh chứng sống sờ sờ là bà Thịnh và dì Lâm, Phòng ma ma chứng kiến Minh Lan học chữ đọc sách một chút là hiểu thì rất lo rằng Minh Lan cũng chỉ mê thi ca mà không thích may vá. Ai ngờ Minh Lan ngay từ đầu lại hết sức phối hợp, thể hiện thái độ học tập nhiệt tình ngang ngửa với việc đọc sách. Phòng ma ma vừa mừng lại vừa lo, lập tức dốc sức thể hiện toàn bộ bản lĩnh của mình để huấn luyện Minh Lan. Vì vậy, sáng ra Minh Lan theo Thịnh lão thái thái đọc sách, chiều lại theo Phòng ma ma học nữ hồng, Thịnh lão thái thái vui vẻ ở một bên nhìn.
Trước hết bà để Minh Lan luyện tập khâu vá trên miếng vải vụn, ban đầu là khâu đường cong, thẳng là phải thẳng tắp, tròn là phải tròn vo, đường khâu phải tỉ mỉ như đi ra từ máy may, khoảng cách mũi khâu phải đều tăm tắp. Đây chính là kiến thức cơ bản, chỉ luyện cái này thôi cũng đủ làm Minh Lan mất một tháng. Sau một tháng, Phòng ma ma chọn một buổi chiều sáng sủa để kiểm tra Minh Lan, miễn cưỡng cho đạt chuẩn.
Phòng ma ma cảm thấy hơi là lạ: “Tiểu thư chăm chỉ tập luyện nữ hồng như vậy, sao lại không học nhanh bằng học chữ nhỉ?”
Minh Lan lẳng lặng trong bụng: lừa đảo và khởi nghiệp tay trắng tất nhiên là không đánh đồng với nhau được rồi.
Thịnh lão thái thái cũng lấy làm lạ: “Con thích nữ hồng đến thế sao? So với đọc sách còn chuyên tâm hơn nữa.”
Minh Lan không khóc ra tiếng: Thiên tài đam mê may vá! Nàng trước đây đến thêu chữ thập [‘]chơi chơi còn chẳng thêu xong nữa là.
[‘]thêu crosstick kiểu Tây trên vải đục sẵn lỗ, rất dễ, các cô gái thường thêu để làm móc chìa khóa cho bạn trai.
Chế độ giáo dục thi cử có một đặc điểm, tỷ như học đàn dương cầm hay hội họa là để thêm điểm cộng, học thật giỏi để thi đại học XX, thi đại học XX là để tìm công việc ngon lành kiếm nhiều tiền, cái này nói dễ nghe một chút chính là xác định mục tiêu, trực tiếp hành động, mà nói khó nghe hơn sẽ là vì công danh lợi lộc. Sau khi học xong “Thiên tự văn”, Minh Lan bắt đầu tự vấn mình một chuyện.
Thịnh Hoành thấy không khí căng thẳng, muốn tìm đề tài gì đó thoải mái, nhìn nhìn Vương thị. Vương thị bắt sóng, lập tức hiểu vấn đề, vì thế mới cười nói: “Đã lâu không về Kim Lăng, không biết vợ Tùng nhi thế nào rồi? Lần trước gửi thư thấy bảo nàng đã có thai.”
Vẻ mặt Thịnh Duy lại càng ủ rũ hơn: “Tiếc là hôm kia vừa đến tháng[‘] rồi.”
[‘] Đến tháng tức là có kinh nguyệt.
Áp lực từng đợt, bầu không khí càng thêm nặng nề, Thịnh Hoành liếc mắt nhìn Vương thị đầy bất mãn. Vương thị thực sự oan uổng, nàng nào có biết gì đâu.
Được rồi, làm hoạt náo viên cũng cần phải có thiên phú. Vương thị hiển nhiên còn cần phải tu luyện thêm. Thịnh Hoành bất mãn Vương thị xong liền quyết định tự ra tay, cười nói: “Không biết nhà thông gia mà lần trước đã nói đến của Ngô nhi thế nào rồi? Bác cả hỏi thăm đầy đủ chưa, nếu ổn, người làm chú như tôi cũng nên bắt đầu hạ lễ thôi.”
Mặt Thịnh Duy đen như đít nồi: “Ai da, đừng nói đến nữa, khuê nữ nhà kia bỏ trốn cùng tên chăn ngựa rồi!”
Không khí trong phòng càng thêm …
Quan hệ nhân vật:
Cụ Thịnh: ba đứa con
Đại lão thái gia + đại lão thái thái = Thịnh Hồng ( trưởng nữ đã chết),
Thịnh duy ( vợ Lí thị, sinh hai nam hai nữ: Trường Tùng, Trường Ngô, Thục Lan, Phẩm Lan)
Thịnh Vân ( chồng Hồ Nhị Ngưu, sinh một nam một nữ: Hồ Quế Tỷ, Hồ Thái Sinh)
Nhị lão thái gia ( thám hoa)+ Thịnh lão thái thái ( Dũng Nhị hầu Đại tiểu thư)= Thịnh Hoành ( thứ xuất)
Tam lão thái gia ( lúc trước định mưu đoạt tài sản của Thịnh Hoành)+? = Thịnh Trứu
Thứ tự lớn bé mấy đứa cháu:
Trường Tùng > Thục Lan > Trường Ngô > Hoa Lan > Trường Bách > Trường Phong > Mặc Lan ≥ Như Lan ( kém mấy tháng)> Phẩm Lan ≥ Minh Lan ( kém mấy tháng)> Trường Đống.