Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 18 : Hoa Lan lấy chồng

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Tối hôm đó, Thịnh Hoành muốn cùng Thịnh Duy nâng chén tâm sự đêm khuya, còn Vương thị thì hàn huyên cùng lão thái thái một hồi. Trước giờ cơm chiều, Thôi ma ma dẫn Minh Lan trở về, Đan Quất với Tiểu Đào ôm trước ngực hai bọc lễ vật to, phía sau còn có hai bà hầu già đương khiêng một cái rương.



Thịnh lão thái thái kéo Minh Lan đến bên mình, ôm con bé lắc lư một lúc lâu, cười nói: “Minh Lan nhà ta hôm nay phát tài rồi, nói bà xem, bác cả cho con những gì nào?”



Minh Lan vừa bị ép chặt đến mức không thấy rõ, giơ bàn tay bé xíu ra nhẩm nhẩm: “Có…Vàng, sa tanh, trân châu, vòng xuyến,dạ…Thoa cài, cả trâm cài nữa, Dạ…, còn có, còn có…” Còn có đến nửa ngày cũng không thêm được gì, Thịnh lão thái thái nghe đến nỗi tròng mắt trắng dã, giơ ngón tay trỏ trỏ vào trán Minh Lan, xụ mặt giáo huấn: “… Còn có, còn có cái đứa bé ngốc này!”



Khuôn mặt bé nhỏ của Minh Lan đỏ ửng lên, tất cả mọi người đều vui vẻ.



Dứt lời, lão thái thái gọi Thúy Bình chỉ huy mấy người hầu già mở bọc đồ và rương hòm ra xem – nào là sa tanh Hồ các loại bốn cuộn, gấm Tứ Xuyên các loại ba cuộn, hoa văn màu sắc lộng lẫy rực rỡ, bút – mực – giấy – nghiên Huy Châu hai bộ, vòng mã não nạm vàng một đôi, vòng ngọc bích nạm bạc hai cặp, thoa trân châu, trâm vàng đều là hai bộ, hạt san hô đỏ rực, tròn xoe cùng với ngọc lưu ly, hạt cườm các loại một hộp, các loại nhẫn kiểu cách mới nhất năm chiếc, còn lại là hằng hà sa số đồ chơi dành cho con gái.



Thịnh lão thái thái nhíu mày nói: “Lễ này hình như cũng hơi dày rồi.”



Vương thị cười nói: “Bác cả nói, đây là do nhiều năm không gặp, cho nên tặng bù ạ.” Tiếp đến quay lại kéo Minh Lan tới nói: “Cái đứa ngốc này, ai cũng bảo con nhớ mau, nhiều thứ thế này con có nhớ hết được không? Chả trách lão thái thái bảo con là con bé ngốc!”



Minh Lan ngượng ngùng cười ha hả ngốc nghếch một hồi, so ra nàng cũng có sở trường ghi nhớ con số và án lệ[‘] đấy nhá. Thịnh lão thái thái nghe lời Vương thị nói xong, dường như có tia trào phúng lóe lên trong mắt bà, không nói lời nào.



[‘] Các vụ án được dùng án mẫu, làm căn cứ để xét xử những vụ án có tình tiết tương tự sau này. Chế độ sử dụng án lệ rất phổ biến ở các nước sử dụng hệ thống luật commun – law như Anh với Mỹ.



Sau đó, Vương thị lại cười với lão thái thái nói: “Minh Nhi nhà ta là đứa bé hiền lành, ngày trước khi còn ở với con dâu, cho nó mặc đồ gì là mặc đồ nấy, cho ăn cái gì là ăn cái nấy, cũng không kén cá chọn canh, lại càng không đố kỵ này nọ với chị em. Như nhi ở cùng nó, ăn chơi trò chuyện cùng nhau, Minh nhi cũng chưa từng va chạm với chị! Chả trách lão thái thái nhà ta lại thương con, tóm lại là vô cùng hãnh diện.”



Thịnh lão thái thái khẽ liếc xéo Vương thị một cái, thản nhiên nói: “Sau khi Hoa nhi xuất giá, phu nhân phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn nữa, dạy dỗ ba đứa còn lại cho đàng hoàng, đừng để tầm nhìn chúng nó hạn hẹp, đừng khiến người ta xem thường.”



Vương thị lập tức thấy mở cở trong bụng, ai ngờ Thịnh lão thái lại thêm vào một câu nghe như chẳng có gì liên quan: “Con bé Minh này, nãy anh con vừa đi khuất, con lại bảo Tiểu Đào đem túi cá vàng bác cả tặng đi ra ngoài, sao, định mau mau chóng chóng khoe khoang với các chị con à?”



Minh Lan trợn tròn mắt đáp: “Vừa rồi nào có phải khoe gì đâu ạ, là con muốn chia quà cho các chị mà.”



Nét mặt Vương thị tức thì có chút xấu hổ, Thịnh lão thái thái nở nụ cười khó đoán: “Các chị con muốn thế à?”



Minh Lan lắc đầu, bĩu môi nói: “Chị em con cùng hội cùng thuyển thế nên cá vàng cũng phải chia đều chứ ạ, con còn bảo Tiểu Đào mang theo cả cái cân con bằng ngà đến, nhưng mà chị cả cứ sống chết không cho, bảo là bác cả cho một mình con, trước đây gặp các chị bác cũng đã cho quà rồi.”



Thịnh lão thái thái vui mừng nói: “Con bé lớn này quả là hiểu chuyện, lúc nãy cháu họ cũng tặng nó thêm rất nhiều nữ trang, ta cũng chẳng biết là bao nhiêu cho vừa.”



Vương thị bấy giờ mới thở phào một cái.



Minh Lan thầm than, lời nói của những nữ nhân sống trong nội trạch này trong ngoài đều gắn đầy móc câu, sơ ý một chút là cắn câu ngay.



Một lát sau Thịnh lão thái thái gọi cơm, thường thì Vương thị trở về phòng mình ăn cơm cùng con gái, cho nên dẫn theo nha hoàn vú già cáo từ rời đi. Vừa rời khỏi Thọ An đường, nàng lập tức rảo bước, vội vàng đến Uy Nhuy hiên. Không chờ nha hoàn vén mành, Vương thị chợt nghe thấy tiếng Hoa Lan đang răn dạy Như Lan ở bên trong.



“Em sao lại suy nghĩ thiển cận như thế, mới nhìn thấy mấy thỏi vàng của Minh Lan đã nghĩ tới chia chác này nọ, ngày thường em chưa từng thấy vàng hay sao!” Vương thị nghe tiếng nói của Hoa Lan mà nheo mắt.



“Bác cả hồ đồ rồi, em với chị mới là do phu nhân sinh ra, cái loại thứ nữ do vợ bé sinh ra, bác cả cũng thật là, dựa vào cái gì lại cho nó nhiều vàng như thế? Phải là cho chị em mình mới đúng chứ!” Như Lan vặn lại.



Vương thị nghe mà nổi cả gân xanh, để cho Thải Hoàn, Thải Bội canh ở cửa, còn mình thì chạy ào vào trong phòng, chỉ vào Như Lan quát lớn: “Con ranh chết tiệt kia còn không ngậm miệng lại cho mẹ! Nói lăng nhăng cái gì thế, lần trước Khổng ma ma phải đánh con thêm mấy hèo nữa mới đúng!”



Như Lan đột nhiên căng thẳng trong lòng, phải rồi, Thịnh Hoành cũng là con vợ lẽ, mặc dù biết mình nói sai, nhưng vẫn không phục, cãi: “Trước kia, khóa vàng của con và chị cả là quà của bà bác, không hề có phần của dì Lâm. Cái khóa kia của chị Tư là về sau này bác trai bác gái mang tặng, không phải là mẹ bảo thế sao? Bà bác ghét nhất là dì hai vợ bé… Coi như là bác cả xem sắc mặt cha mà coi trọng Minh Lan, thưởng cho một ít đồ chơi cũng là được rồi, làm gì mà trái tặng khóa vàng, phải tặng túi cá vàng, cứ như là chiều chuộng con nhỏ kia không bằng ý! Con thấy khóa vàng của nó còn tinh xảo hơn cái của con nhiều!”
Tại bỉ hà trắc.



Đãm bỉ lưỡng mao,



Thực duy ngã đặc



Chi tử thỉ mỹ thắc.



Mẫu dã thân (thiên) chỉ,



Bất lượng nhân chỉ.



Dịch thơ



Chiếc thuyền gỗ bách linh đinh,



Giữa dòng sông nọ mặc tình nổi trôi.



Trái đào để tóc rủ đôi



Thật thì người ấy với tôi là chồng.



Đã thề đến chết một lòng.



Mẹ tôi ơn nặng sánh mong cùng trời.



Há không tin được lòng sao?



Chiếc thuyền gỗ bách chơi vơi,



Ở bên sông nọ nổi trôi mặc tình.



Trái đào để tóc xinh xinh,



Thì ra người ấy đinh ninh chồng mình.



Chết đi lòng chẳng tà gian.



Mẹ tuy ơn nặng mênh mang như trời.



Không tin tôi được thế ôi?



(Phóng tác theo bản dịch của Tạ Quang Phát)