Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 19 : Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
Ngày đăng: 12:18 19/04/20
Dưới ngọn đèn mờ, dì Lâm mang vẻ mặt thẹn thùng, vạn phần tình ý, dịu dàng nói: “Hoành lang! Hôm nay, thiếp rất vui. Thứ nhất vì cô Cả kết được một mối nhân duyên tốt. Thứ hai vì Mặc nhi chúng ta, hôm nay có không ít lão phu nhân và phu nhân khen Mặc nhi khéo léo, cởi mở, được nhiều người yêu quý đấy. Nhưng mà…Ài…” Thở dài u oán, kéo theo đó là một chuỗi ưu thương.
“Nếu đã vui sao lại thở dài làm gì?” Thịnh Hoành buồn ngủ, rất muốn đi nằm.
“Thiếp nghĩ đến tương lai liệu Mặc nhi có được may mắn như cô Cả hay không? Mặc dù bây giờ trong phủ mấy cô nương đều giống nhau. Nhưng sợ đến lúc làm mai, nhà người ta e ngại con bé không được phu nhân nuôi dưỡng…” Dì Lâm dần dần nhỏ giọng.
Thịnh Hoành nhớ đến khó khăn trước kia khi mình đến Vương gia cầu thân, tức giận nói: “Chung quy đích thứ khác biệt. Nhưng mà có ta ở đây tất nhiên sẽ không để Mặc nhi phải uất ức.”
Dì Lâm ôn nhu nói: “Hoành lang đối xử với ba mẹ con thiếp như thế nào, thiếp hiểu rõ nhất. Chuyện cưới gả của vương hầu, quan lại là do đàn bà con gái làm chủ, Hoành lang sao tiện nhúng tay vào. Chi bằng để phu nhân mang theo các cô nương đi ra ngoài. Từng trải mới nên người, có như thế Mặc nhi mới không oán trách thiếp thân phận hèn mọn làm liên lụy, mai một trong phủ không ai hay biết.” Về sau càng nói giọng càng buồn bã.
Thịnh Hoành trầm tư một lát rồi nói: “Có lý. Trở về ta sẽ nói chuyện với phu nhân. Sau này thường xuyên giao thiệp với đám khách nữ, đừng chỉ mang theo mỗi Như Lan, phải mang theo cả Mặc nhi và Minh nhi nữa. Nếu mấy đứa có phẩm chất tốt thì ắt có phúc phận, tương lai Thịnh gia cũng kết thêm hai cửa hôn sự tốt.”
Dì Lâm nũng nịu tựa vào lòng Thịnh Hoành, nhõng nhẽo kêu to: “Hoành lang của thiếp thật tốt!” Trong chớp mắt bỗng nhiên lại khó chịu, khẽ chau mày: “Nghe nha hoàn ở ngoài xem náo nhiệt nói, của hồi môn Hoa nhi một trăm hai tám hòm, thêm cả khế ước đất đai, cửa hàng và rất nhiều nha hoàn tôi tớ. Rất khí thế! Không biết Mặc nhi…”
Thịnh Hoành vốn hơi mông lung, dù sao cũng được Khổng ma ma tẩy não hai lần nên đối với yêu cầu của dì Lâm có chút cảnh giác, nghĩ hồi lâu mới nói: “Bất luận nhà chồng thế nào, mấy đứa con gái, ta đều đối xử như nhau. Nhưng mà đứa lớn là phu nhân lấy của hồi môn của mình bỏ thêm vào. Cứ theo tính toán như vậy, đồ cưới Mặc nhi cũng như Hoa nhi thôi.”
Dì Lâm cao giọng: “Hoành lang tốt thế! Phu nhân đã gả đến đây thì của hồi môn của nàng cũng là của Thịnh gia. Mấy cô đều gọi phu nhân một tiếng mẫu thân, nàng cũng không thể thiên vị một bên được!”
Lòng Thịnh Hoành chợt nguội lạnh, đầu óc bắt đầu tỉnh táo, chậm rãi nói: “ Chỉ có loại đàn ông không có tiền đồ mới chăm chăm nghĩ đến đồ cưới đàn bà. Dù gì ta cũng xuất thân danh môn, ba đời làm quan, nếu trước kia dùng đồ cưới nhà họ Vương thì nay đứng trước mặt dì cả, ta cũng khó mà ăn nói. Từ khi ta cầu thân đã hạ quyết tâm, đồ cưới của phu nhân một xu ta cũng không động đến, để lại hết cho Trường Bách là được rồi, dù sao cũng là con cháu Thịnh gia.”
Lâm di nương cuống quýt từ trong chăn bật dậy nói: “Thế Phong nhi và Mặc nhi ở đâu? Chẳng lẽ Hoành lang mặc kệ hai đứa nó? Chẳng lẽ vì thiếp là vợ lẽ nên còn để bọn nó sau này phải chịu khổ?” Nói xong nước mắt lại rơi.
Trong đầu Thịnh Hoành luôn nhớ kĩ thủ đoạn của Khổng ma ma, chậm rãi nói: “Của hồi môn nàng không nhiều à! Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?”
“Cô chủ nói đúng. Đúng là ý này.” Nét mặt già nua của Phòng ma ma cuối cùng cũng trở về, mỉm cười hiện lên mấy nếp nhăn trên khuôn mặt ấm áp, nói: “Giờ lão gia nhà chúng ta là quan lục phẩm, làm chức Tri Châu nên tất nhiên không thể vung tay như hầu phủ. Nhưng không vấn đề gì, một..hai…hay ba bậc, nha hoàn trong phủ cũng phải tương ứng với thân phận của cô chủ. Ngày xưa, cô chủ còn nhỏ, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn là Đan Quất và Tiểu Đào không nói làm gì. Giờ cô chủ càng ngày càng lớn, đâu phải như mấy nhà nghèo bình thường được, nói ra lại để cho thiên hạ người ta chê cười nhà mình. Hơn nữa, cô Tư và cô Năm cũng thế cả, tất nhiên không thể hơn được, để cho quan báo lên trên sống xa hoa, lãng phí thì tai họa.”
Phòng ma ma nói một tràng dài chuyện linh ta linh tinh, Minh Lan gật đầu như giã tỏi. Ngày thứ hai, quản sự và vú già dẫn chừng mười một cô gái từ bên ngoài bước vào Thọ An Đường, cao, thấp, béo, gầy đủ cả đứng đầy ở phòng khách. Vương thị ngồi một bên cười tủm tỉm, kéo Minh Lan đến nói: “Con nhìn đi. Con thích người nào thì chọn ra.”
Minh Lan quay lại nhìn, tầm mắt giao nhau với cô gái kia. Ánh mắt cô gái lập tức thu về, y như thỏ. Cũng có mấy người to gan nhìn Minh Lan mỉm cười, tỏ vẻ lấy lòng. Ngực Minh Lan có chút không thoải mái, giống như hồi bé chọn mấy thứ đồ trải bên lề đường, như thể mấy cô gái không phải con người, chẳng qua chỉ là cá vàng, món nhắm của con rùa đen mà thôi.(Cá vàng thường là thức ăn của rùa)
Ánh mắt mấy cô gái này dù dũng cảm hay nhút nhát đều lộ ra khát vọng. Trải qua sự giáo dục của Phòng ma ma, Minh Lan biết, đối với những cô bé này, nếu được chọn trúng liền có thể vào trong phủ, thoát khỏi cuộc sống chân lấm tay bùn, nếu may mắn thì tương lai còn có cơ hội tiến thêm một bước. Minh Lan tự hỏi lòng mình, cuộc sống an nhàn thoải mái hay tự do, tôn nghiêm, nhân cách, cái nào quan trọng hơn?
Lúc Minh Lan đang suy nghĩ sâu xa về vấn đề nhân sinh quan, Thịnh lão phu nhân liếc mắt nhìn nàng một cái. Phòng ma ma quay lại nói với Vương thị: “Cô Sáu còn nhỏ, chưa gặp được mấy người làm sao chọn được? Để lão phu nhân đến giúp vậy.”
Thịnh lão phu nhân gật đầu đồng ý.
Lão phu nhân chọn người hiển nhiên là lão luyện. Bà hỏi cặn kẽ mấy người quản sự, vú già dẫn người đến: Ai mua ở bên ngòai? Gia đình mấy người này như thế nào? Trước đây sống ở đâu? Cha mẹ là người ở đâu? Có sở trường gì đặc biệt? Loại bớt mấy cô gái về ngoại hình và sức khỏe không tốt, cuối cùng Thịnh lão phu nhân chọn được bốn người.
Vương thị vội hỏi: “Ít như thế chẳng phải khiến bé Sáu tủi thân ạ! Lão phu nhân chọn thêm mấy người nữa đi. Nếu mấy đứa này không vừa lòng, con mua thêm mấy người nữa cũng được.” Minh Lan cúi đầu nghĩ, kì thực là nha hoàn bên chỗ Như Lan vượt biên chế đúng không.
Thịnh lão phu nhân liếc Vương thị nói: “Đầu to đến mấy mà đòi đội nhiều mũ [‘], lão gia lập nghiệp đâu dễ dàng gì, tiết kiệm một chút cũng tốt, đỡ phải mở miệng chào hỏi cũng tốt. Làm vợ thì nên khéo léo thu vén cho chồng mọi sự thỏa đáng.”
[‘] Theo mình hiểu ý câu này ám chỉ những người chết vì sĩ diện.
Vương thị xấu hổ đáp một tiếng dạ, trong lòng lại quyết định, lát nữa về phòng phải đem mấy đứa nha hoàn kia đến chăm sóc cho Như Lan.