Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 184 :

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Đều là khai quốc công thần được thụ tước, phủ Tề quốc công cùng Ninh Viễn hầu vốn có giao tình, tuy nhiên nhà họ Tề thông suốt sớm hơn nhà họ Cố, từ lâu đã phát hiện so với để con cháu tiếp tục liếm máu đầu đao, chi bằng mài mực kiếm cơm bằng đầu bút. Vì vậy khai quốc vừa được sáu mươi năm, nhà họ Tề đã có một tiến sĩ, hai cử nhân, ba tú tài, mặc dù chất lượng còn cần phát triển nhưng tinh thần rất đáng khen.



Cái tâm hướng về văn chương của nhà họ Tề có trời đất chứng giám, tuy vậy chọn con dâu lại chọn toàn những người xuất thân từ các thế tộc theo nghiệp nhà binh, dẫn tới kết quả đàn ông nhà họ Tề các đời sau nho nhã yếu ớt hơn đời trước, con dâu lại ngày một dũng mãnh, như vậy nên sinh lòng sợ vợ là không thể tránh khỏi.



Có điều danh tiếng ‘sư tử Hà Đông rống’ sinh ra là do vị lão công gia hiện tại của phủ Tề.



Cụ thể vì sao lại sợ vợ, thời gian đã qúa lâu không thể kiểm tra, chỉ biết năm đó phi tần của Võ hoàng đế được sủng mà kiêu, hoàng hậu Tĩnh An đóng chặt cửa cung ẩn cư. Vị Tề lão phu nhân này khi đó không chỉ giữ chồng giống như canh tù nhân, còn thường bất bình tức giận thay Tĩnh An hoàng hậu, ra lệnh cưỡng chế chồng không được qua lại kết giao cùng mấy gia tộc của ‘hồ ly tinh’, lão công gia sợ vợ như sợ cọp, đương nhiên làm theo.



Người đương thời gọi đùa ‘nghe sư tử Hà Đông rống một tiếng, người đi qua cửa run ba lần’.



Vì thế nhà họ Tề khi đó chịu không ít sự lạnh nhạt, có điều đến khi Tĩnh An hoàng hậu hoăng, người thành thật phúc hậu như ông bà nội Cố Đình Diệp còn bị đuôi bão quét trúng suýt mất tước, phủ họ Tề lại bình yên vô sự.



Tiên đế Nhân Tông kế vị từng nhiều lần tán dương nhà họ Tề có nề nếp lại trung hậu, dựa vào tiếng tăm này, ông bà họ Tề lúc chọn con dâu cho hai người con trai đều được chọn từ danh môn quý nữ hàng đầu, đến đây, ba con cọp mẹ cùng tụ hội tại phủ Hà Đông.



Mẹ chồng đã khiến người ta không chịu nổi, không ngờ hai nàng dâu càng không kém. Một người là tướng môn hổ nữ, nghe đồn hai tay có thể căng cây cung nặng hai trăm thạch, một người là con nhà quyền tước, thân thuộc với dòng dõi vua chúa trong cung. Hai người này người nào người nấy thuộc dạng cặp vợ chồng già đều không trêu chọc được, chỉ đành than thở. Có điều nói tóm lại, danh tiếng Bình Ninh quận chúa so với Tề đại phu nhân vẫn tốt hơn một chút.



Ngày hôm đó Cố Đình Diệp hạ triều liền về cùng đi với Minh Lan. Xuống kiệu, Cố Đình Diệp ném dây cương, vào thẳng tiền viện, có bà hầu nâng kiệu mềm đến đưa Minh Lan vào nhà trong.



Trong sảnh khách nữ vẫn chưa đến nhiều, Bình Ninh quận chúa vừa thấy Minh Lan đi vào liền rời chuyện với mấy vị phu nhân, cười đi tới: “Ôi, ôi, ta còn tưởng vị nào, mới mấy ngày không gặp, khí sắc ngày càng tốt lên, ta còn không dám nhận!”



Kỳ thực mỗi khi bà ta thấy Minh Lan đều rất xấu hổ, người gọi bà ta là ‘bác gái’ mấy năm, trong chớp mắt trở thành em dâu trong họ, sau này nên xưng hô thế nào, bà ta phiền não đã lâu rồi.



“Quận chúa, ngài đừng chê cười tôi… Ngài trêu ghẹo tôi như vậy, tôi, sau này tôi không đến nữa.” Minh Lan đỏ mặt làm lễ, trong lòng vô cùng cảm kích tiên đế phong hào cho Bình Ninh quận chúa.



Thấy Minh Lan vẫn thẹn thùng hiền lành, Bình Ninh quận chúa cười nói càng thoải mái, lại dẫn Minh Lan vào phòng, chỉ thấy đang ngồi trên giường la hán giữa phòng là một bà cụ tóc mai đã bạc, vây quanh là mấy phu nhân già trẻ đang nói cười, Thân thị ở trong số đó.



“Cụ ơi, cụ nhìn một cái, đây là em dâu phủ Ninh Viễn hầu con thường nhắc tới.” Bình Ninh quận chúa cao giọng nói.



Bà lão kia đáp lời: “Mau tới đây cho ta nhìn một cái.”



Minh Lan biết rõ đây là Tề lão phu nhân, nhanh chóng tới hành lễ, lại nói: “Thỉnh an cụ.”



Tề lão phu nhân mắt sáng, dáng vẻ vẫn khỏe mạnh nhưng nói lời lại không rõ ràng lắm, giống như người già dễ bị mệt, bà nhìn ngắm Minh Lan từ trên xuống dưới một hồi, gật đầu liên tục: “Được lắm, đúng là đứa nhỏ đoan trang.”



Bình Ninh quận chúa lại chỉ vào một phu nhân trung tuổi đứng cạnh bà cụ nói: “Đây là chị dâu cả của ta, cô gọi theo ta là được.”



Phu nhân kia ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt như trăng rằm, hai mắt sắc như dao, Minh Lan nhanh chóng hành lễ, cung kính nói: “Vấn an chị dâu.”



Tề đại phu nhân cười nhẹ, vẻ mặt cũng coi như hòa ái: “Cũng đã ngoài năm đời rồi, xưng hô thế nào cũng được. Xa gần thân sơ cũng không phải gọi là được.”
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Thân thị mềm ra, thu ánh mắt, khẽ thở dài: “Là tên rất hay.”



Thực ra trong lòng chị ta cũng rõ ràng, chồng còn trẻ lại đẹp trai, tài cao, cần cù thật thà, xuất thân quý tộc nhà giàu, tiền đồ trong tương lai không thể đo đếm, lại không tham hoa háo sắc, thời gian mình mang thai, Tề Hành cũng chưa từng thu hầu ngủ. Ngoại trừ trái tim không biết treo nơi nào, thực sự không có gì để soi mói. So với một đám chị em trong nhà, mình đã may mắn hơn nhiều lắm rồi, cần gì phải được voi đòi tiên.



Nhưng nếu không cho Minh Lan biết, chị ta lại cảm thấy ấm ức đến khó chịu.



Sau đó hai người không nói chuyện nữa, yên lặng đi tới cổng trong.



Từ biệt Thân thị rồi, Minh Lan quyết định đi bộ ra cổng lớn: “Không cần kiệu, ta muốn đi bộ mấy bước cho bay mùi rượu.” Thúy Tụ thấy sắc mặt nàng không tốt, không dám hỏi nhiều liền cùng mấy bà hầu đi theo phía sau.



Bố cục phủ tước không khác nhau mấy, đi dọc hành lang hẹp là thẳng tới cửa chính, vừa tới nơi nàng đã nhớ lại lúc đó. Giờ phút này trong lòng Minh Lan đang ngùn ngụt lửa giận, hận không thể lôi Tề Hành lại đây đánh đập một trận.



Tên ngu ngốc kia không biết chập mạch chỗ nào, sống qua ngày cho tốt không được sao, lại đi đâm đầu vào chỗ không thoải mái, còn liên lụy chính mình! Sống thư thái lâu quá rồi đúng không, muốn ăn đòn đúng không? Minh Lan càng nghĩ càng giận, càng đi càng nhanh, bước chân vừa vội vừa nặng, lòng vô cùng khó chịu, mọi người phía sau cũng không dám theo sát, chỉ đi cách một khoảng.



Đến chỗ rẽ, Minh Lan bước chân ra suýt tí nữa va vào người đi tới, người kia vội dừng lại, hai người đột nhiên đối mặt rồi cùng giật mình.



Tề Hành giống như vừa tiễn khách, người đầy mùi rượu, hai má đỏ ửng, da trắng hồng giống như thoa son, đúng là xứng với danh người đẹp tựa ngọc, thanh tú như lan.



“… Em Sáu…” Mắt hắn vẫn còn mơ màng, kêu lên theo thói quen.



Làm cha rồi còn không an phận! Giờ trong lòng Minh Lan không có nửa phần hào hứng, chỉ muốn đánh người, hung tợn gào ra mấy chữ: “Câm miệng! Anh là đồ ngốc!”



Sau đó lách đi liền, trong phút chốc xoay người lại, mắt lộ ý muốn giết người, quát thêm một câu: “Nhanh đổi tên cho con anh!”



Tổng cộng chưa tới mười giây đồng hồ, Tề Hành trợn mắt há mồm, hoàn toàn không kịp phản ứng, Minh Lan đã đi mất, bước chân còn nhanh hơn trước, mấy người hầu hạ vội chào Tề Hành rồi lại đuổi theo Minh Lan, không biết chuyện gì vừa xảy ra.



Chỉ có mấy chục bước lại rẽ thì đã tới phòng gác cổng, chỉ thấy Cố Đình Diệp đã chờ ở đó, áo lụa lam đậm đẫm mùi rượu, sắc mặt không thay đổi, vẻ mặt hơi lạnh.



Minh Lan buông tay đang ôm trán, cười chào đón: “Phiền hầu gia đợi lâu.”



Cố Đình Diệp khẽ cau mày, nhìn chằm chằm động tác của nàng: “Em uống rượu đau đầu sao? Lên xe sợ lắc càng không thoải mái, chi bằng nghỉ một lát rồi đi.”



Minh Lan ngẩn ra rồi cười nói: “Còn tốt, không ngại. Đừng nán lại, chúng ta đi thôi.”



Cố Đình Diệp nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nói ngắn gọn; “Em chờ một chút, tôi đi gọi kiệu.”



Không chờ Minh Lan từ chối liền xoay người đi.