Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 185 :

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Ước chừng là an nhàn lâu rồi, tính cảnh giác không bằng trước đây, qua hai ngày Minh Lan mới phát hiện có gì đó không đúng.



Tính tình Cố Đình Diệp dường như càng quái gở, phút trước còn cười đùa cùng nàng, phút sau đã trầm lặng không nói gì, còn không biết có ý gì nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, làm nàng tê cả người, lúc rảnh rỗi cũng không như trước đùa giỡn với nàng, thường là một mình ôm con trai ngẩn ra.



Hỏi hắn làm sao, hắn lạnh nhạt trả lời qua loa: “Sao đâu.”



Công Tôn tiên sinh gần đây rảnh rỗi vô cùng, học người xưa đánh trống hát khúc mua vui, nhìn dáng vẻ không giống triều đình có việc. Tâm trạng Minh Lan càng lo sợ, nghĩ kỹ lại, rõ là từ ngày hôm đó đi dự tiệc mừng thọ ở phủ Tề quốc công, đột nhiên kinh hãi không thôi.



Ngày hôm đó, chờ Cố Đình Diệp lên triều, Minh Lan gọi Cố Lộc tới, không che giấu gì mà nói thẳng ‘hôm đó ở Tề phủ về nhìn hầu gia không thoải mái, xảy ra chuyện gì’. Cố Lộc trước giờ trí nhớ tốt, vậy mà nghĩ hồi lâu cũng không ra có gì không ổn. Minh Lan bèn bảo cậu ta kể lại hết mọi việc hôm đó Cố Đình Diệp vào phủ Tề.



“Đầu tiên hầu gia mừng thọ lão quốc công, nói chuyện một chút, sau đó mấy vị Anh quốc công Phụ quốc công tới, mọi người liền nhắc lại chuyện xưa, mấy vị đại nhân khen ngợi hầu gia chuyện gì cũng biết… Vào tiệc, Hàn quốc công cứ thích qua nói chuyện cùng hầu gia, hầu gia liền mời rượu liên tiếp, sau đó Hàn quốc công say gục. Không biết ai nói chuyện lão quốc công có phúc, bốn thế hệ cùng chung sống, lão quốc công vui vẻ liền sai người ôm hai chắt tới cho các vị đại nhân xem…”



Minh Lan cố gắng đè ép cơn hoảng loạn trong lòng: “Lão quốc công có nhắc tới tên hai đứa nhỏ?”



Cố Lộc nghĩ một chút rồi đáp: “Chỉ nói bé trai, tên là Hàn Minh. Lão công gia thương chắt trai duy nhất, còn viết ra giấy, dán lên mọi người xem mà gọi.”



Minh Lan lặng lẽ không hỏi thêm nữa, chỉ khen ngợi Cố Lộc mấy câu rồi gọi Tiểu Đào đưa đi. Tiểu Đào như thường lệ gói một bọc trái cây với điểm tâm cho cậu nhóc, sau đó dẫn ra ngoài.



Gió xuân hiu hiu thổi, vậy mà nàng lại chảy mồ hôi lạnh, lòng bàn tay ướt nhẹp, Minh Lan lặng đứng trước cửa sổ, ảo não không thôi, đúng là càng sợ cái gì thì cái đó càng nhanh tới, giờ khắc này nàng nàng có suy nghĩ muốn lôi Tề Hành ra đánh đập một vạn lần!



Chuyện nàng cùng Tề Hành, Cố Đình Diệp vốn biết, lại nói lần gặp mặt đó của hai người, hắn còn là khán giả duy nhất. Sau này vật đổi sao dời, Tề Hành cưới vợ, bị cắm sừng, thi khoa cử, Cố Đình Diệp cưới vợ, bị cắm sừng, lưu lạc giang hồ. Có đánh chết Minh Lan cũng không thể ngờ có ngày mình sẽ gả cho chú Hai nức tiếng công tử quần là áo lụa ở  kinh thành.



Trước đây người nàng để ý là Hạ Hoằng Văn, dù sao hai người bọn họ mới là nghiêm túc tính toán việc kết hôn không phải sao, ai biết  cái tên Tề Nguyên Bảo mười tám đời tổ tông không tích đức cho nên mới động kinh đến nỗi này?!



Bây giờ nên làm gì? Hắn cũng không phải hôm nay mới biết chuyện cũ của nàng và Tề Hành, làm gì mà giờ lại chú ý hả hả hả!



Minh Lan ôm đầu rên rỉ, nằm trên giường lăn qua lăn lại không nghĩ ra cách gì, bèn lôi Đoàn nhi vừa mới tỉnh ngủ ra trước mặt, hai tay ôm chặt mặt thằng bé, “Con cũng nghĩ cách cho mẹ đi!”



Đáng tiếc nhóc mập nghe không hiểu, còn không ngừng lao vào trong lòng nàng, gương mặt sượt qua ngực nàng, há miệng nhỏ tìm lung tung. Minh Lan thẹn quá hóa giận, giơ ngón trỏ chỉ vào trán thằng bé: “Con đúng là đồ tham ăn.”



Còn là đồ ngốc tham ăn, nàng đầu hàng sớm có được hay không!




Mình bị hố rồi!



Thân thị sống không tệ, điều duy nhất không hoàn mỹ chẳng qua là trái tim của chồng không đặt nơi ả, bản thân không thoải mái liền không muốn người khác dễ chịu. Ả ta nói với mình như vậy, không những là bịa đặt, lại còn khó bắt được nhược điểm, nếu mình biết chuyện còn có thể phản bác lại, nhưng mình hoàn toàn không biết quy củ đặt tên trong họ Tề, lại thêm phần chột dạ, liền sa chân vào.



Nói cho cùng, Thân thị chỉ muốn cho Minh Lan biết, ả ta sống rất ngột ngạt, tiện thể làm Minh Lan cũng ngột ngạt theo, khá khen cho Tề Thân thị đoan trang phóng khoáng, nàng coi như giờ mới biết.



Tiếp sau đó lại là một nghi vấn khác còn phiền toái hơn.



Đến tận khi ăn tối, Minh Lan vẫn ngơ ngác nhìn Cố Đình Diệp, nghĩ mãi về vấn đề đau đầu đó. Cố Đình Diệp lớn lên ở kinh thành, chuyện phủ Hà Đông năm xưa hắn còn biết, sao lại không biết chuyện đặt tên của nhà họ Tề.



Nếu chữ Minh trong tên hai đứa nhỏ nhà Tề Hành không phải do mình, vậy vì sao hắn tức giận.



Chẳng nhẽ chữ ngọc và chữ hàn (Yùhàn) ghép lại nghe giống ‘tiếc nuối’ (Yíhàn)? Không đúng.



Như chị gái mình gặp hôm nay, con rể chị ta cùng em trai, một người là Quan Minh, một người là Tư Minh, chẳng nhẽ là vì tương tư mình, nhớ nhung mình? Cha bọn họ đặt tên như vậy cho con chẳng nhẽ cũng là thanh mai trúc mã của mình?



Nếu hàng con cháu nhà họ Tề có con đặt chữ Minh, tránh không được nghĩa tương tự. Cố Đình Diệp là người rộng rãi, không đến nỗi hẹp hòi như vậy. Trực giác của Minh Lan, hắn không phải vì việc đặt tên mà giận hờn với mình.



Suy nghĩ lung tung một hồi, Minh Lan chợt phát hiện mình đổ oan cho Tề Hành rồi. Chẳng nhẽ để tránh bị nghi ngờ, anh ta phải đặt tên con trai con gái mình là ‘thông minh’, ‘phát minh’ gì đó mới tính là trong sạch? A mi phò phò, hy vọng đầu óc anh ta vẫn tỉnh táo, tuyệt đối đừng đổi tên bọn nhỏ.



Cố Đình Diệp cảm thấy hôm nay dùng cơm Minh Lan vô cùng yên tĩnh, giống như hồn vía ở trên mây, gương mặt một lúc thì nhăn nhó suy nghĩ, một lúc lại cau mày do dự, vẻ mặt vô cùng quẫn bách, cũng chỉ ăn cơm trắng, không hiểu đang nghĩ gì. Hắn cảm thấy thú vị, đưa tay gạt hạt cơm dưới môi nàng, mỉm cười nói: “Nghĩ gì thế? Cơm cũng không ăn cho tử tế.”



Minh Lan giật mình, phát hiện hạt cơm rơi ra từ trên mặt mình, thật không chút ý tứ: “Không có, có…” Đề tài này không biết nói thế nào, dường như cũng không có gì để nói, nàng lập tức lắc đầu nói: “Không nghĩ gì… Hầu gia, hôm nay canh ba ba rất bổ, chàng uống thêm một bát.”



Cố Đình Diệp dần thu lại ý cười, nàng ấy mãi mãi vẫn như thế.



Thời gian còn lại của bữa cơm, hai người yên lặng không nói gì, cơm nước vừa xong bên nooài có người đên báo, là một bà hầu giữ cửa, bà ta đứng bên ngoài báo là Tứ lão thái gia không ổn, mời nhanh chóng tới xem.



Hai vợ chồng nhìn nhau, lại có chuyện gì?