Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 187 : Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Ngày hôm sau, Cố Đình Diệp bèn chuyển sang thư phòng ngủ. Minh Lan lặng lẽ giúp hắn thu xếp chiếu ngọc và chăn đệm, còn cẩn thận phối màu cùng bức màn sa mềm mại màu xanh da trời thêu hình con dế đậu trên hoa nghệ, đặt thêm hai lò hương bằng bạch ngọc mùi cỏ ngải, tác dụng đuổi muỗi.



Cố Đình Diệp đứng ở chái phòng của thư phòng, nhìn sang phòng chính bày biện chỉnh tề chu đáo, càng giận mà không có chỗ trút.



Nghiêm túc mà nói, đây không giống như vợ chồng cãi nhau kiểu thông thường, một bên thì tức giận, một bên lại hiền lành ngồi nghe, còn bị dọa khóc. Có điều kết quả cũng như trình tự thông thường thôi, cãi nhau, chiến tranh lạnh.



Vấn đề phiền toái nhất trên đời, chính là biết vấn đề là gì nhưng không có cách giải quyết.



Đối mặt với ông chồng mang vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống, giống như đòi nợ muốn ép nàng giao ra chân tâm, Minh Lan cực kỳ đau đầu.



Nếu Cố Đình Diệp là đàn ông bình thường, Minh Lan có thể khóc lóc một hồi, nhất định qua được cửa, ngặt nỗi người này kinh nghiệm phong phú, rất giỏi nhìn người, hai năm qua hiểu rõ tính tình Minh Lan tới tám, chín phần, lừa gạt không nổi.



Ví như giờ Minh Lan chạy tới biểu hiện vô cùng đau đớn ‘ôi, em biết lỗi rồi, chàng tha thứ cho em đi, em thật lòng yêu chàng mà’, đoán là người kia đến mi mắt cũng không thèm nhấc lên.



Minh Lan hiểu được ý Cố Đình Diệp nói đêm đó, nhưng ngay cả vợ chồng thắm thiết cũng không thể nói thật hết mọi điều, bằng không, ngay lúc đó nàng nên nói một câu ‘thật ra em xuyên không tới.’ Nàng chợt cảm giác thời gian gần đây sống quá thoải mái, không như trước kia cẩn thận quan sát, cứ như vậy mà lơ là tâm tình của chồng, đúng là không phải.



Nàng quyết tâm tự kiểm điểm.



Một người muốn đối phương tự nhận ra sai lầm của bản thân, đối xử với mình chân thành, cái nàythuộc về vấn đề tình cảm.



Một người cảm thấy tình cảm không thành vấn đề, do phương pháp lộ sơ suất, cần cải tiến chiến lược, cái này thuộc về vấn đề kỹ năng.



Người trước cảm thấy vợ không thành tâm, chỉ muốn đùa giỡn khôn vặt.



Người sau cảm thấy chồng quá phiền phức, sống an ổn qua ngày không được sao, chân tâm cái gì mà chân tâm, có thể ăn thay cơm được sao.



Cố Đình Diệp không tự trở về, Minh Lan lại không nghĩ ra cách, chỉ đành theo lệ để ý việc nhà, trông con, hai vợ chồng im lặng ngồi đối diện ăn cơm cho xong bữa, nếu sắc mặt người kia quá khó coi ảnh hưởng tới khẩu vị, Minh Lan ăn thêm một chút lúc sau.



Qua thời gian, Minh Lan lại không có tiền đồ cảm thấy sống như vậy cũng không quá tệ, nếu có thể sinh thêm mấy đứa nhỏ thì tốt rồi, đáng tiếc người kia không chịu về ngủ.



Thấy tình hình như vậy, Cố Đình Diệp càng tức giận, càng không chịu trở về phòng ngủ, nhưng hắn lại nhớ con, buổi tối thường ôm con đi ngủ ở thư phòng, giờ hắn dỗ con ngủ quen rồi, chẳng lấy gì làm khó.



Nếu hắn về muộn liền giữa đêm hôm khuya khoắt đánh thức Minh Lan đang ngủ mờ mịt, từ trong chăn lôi Đoàn nhi ra bọc kín lại rồi ôm đi, sau đó Minh Lan bị mất ngủ. Nếu sáng hôm sau hắn lâm triều, trước khi rời đi, trong lúc phòng đen như mực thì bế con trai về nhét lại ổ chăn của nàng, Minh Lan sẽ bị đánh thức thêm lần nữa, sau đó ôm Đoàn mập vẫn đang ngủ say sưa, trợn mắt tới khi trời sáng.



Đối với hoàn cảnh nửa đầu đêm ngủ với mẹ, nửa sau đêm ngủ với cha, nhắm mắt là cha mở mắt là mẹ, nhóc mập không có chút khó chịu nào, có khi nửa đêm tỉnh lại còn chơi đùa với Cố Đình Diệp một hồi, mệt liền ngủ thoải mái tới bình minh, vuốt mái đầu mềm mại vừa được cạo trọc của con trai, Minh Lan mệt mỏi thở dài.



Con có biết hay không, cha con gần đây giữa đêm đi trả thù đời.



Mấy ngày vợ cồng chiến tranh lạnh, trong phủ không phải là không có động tĩnh.



Chiến tranh lạnh ngày thứ ba, Thu Nương rục rịch bưng tổ yến muốn đi thư phòng ‘thăm’ Cố Đình Diệp, kết quả là không biết nói cái gì còn làm Cố Đình Diệp không thoải mái, bát tổ yến cũng bị ném ra ngoài cửa. Thu Nương trở về khóc một trận.



Chiến tranh lạnh ngày thứ năm, Thúy Vi lôi một bà hầu thường đi thôn trang đưa đồ cho Thải Hoàn cùng với con gái nuôi của mụ phạt nặng, đánh mỗi người hai mươi gậy rồi phạt đi thôn trang làm việc.



Chiến tranh lạnh ngày thứ tám, nhà mẹ đẻ Vương thị vào kinh.



Cậu Vương ở bên ngoài mấy năm, giờ mãn nhiệm kỳ, gần đây phải vào kinh báo cáo công tác, cả gia đình cùng trở về. Vương thị nhớ người nhà đã lâu, đã báo cho Minh Lan từ sớm, nói là thêm hai ngày chờ Vương lão phu nhân sắp xếp xong, cả gia đình cùng đi bái kiến trưởng bối. Minh Lan khó xử một hồi, chỉ đành lắp bắp nói chuyện với Cố Đình Diệp, sau đó nhìn hắn tha thiết chờ mong.



Cố Đình Diệp ra vẻ lạnh nhạt trên mặt nói: “Ngày mai tôi về sớm một chút, chúng ta cùng đi, Đoàn nhi còn nhỏ quá, không đi.”
“…Nguyên Nhi cãi lại mẹ chồng, ngỗ nghịch với cha chồng, ngay cả ma ma bên người mẹ cũng dám đánh, điên điên khùng khùng, chỉ thiếu chưa cầm dao đi đâm người! Nếu không phải là cháu ngoại mẹ, con nghĩ mẹ tha cho nó đến giờ này à?”



Vương lão phu nhân hít một hơi thật sâu, “Một năm, mự đợt nhiều nhất một năm nữa, nếu Nguyên Nhi vẫn chưa có thai, chị dâu con sẽ nạp hầu ngủ cho Hữu nhi. Con cũng đừng vội, đứa nhỏ sinh ra ghi dưới tên Nguyên Nhi, cũng giống như nhau.”



Bác Khang hét lên: “Anh của con rể con, là cháu trai của em rể Thịnh, vợ cậu ta bao nhiêu năm không có thai nhưng gia đình vẫn chờ không phải sao? Giờ cuối cùng cũng sinh ra…”



“Đó là vì nhà người ta có hai anh em trai!” Vương lão phu nhân nói toạc ra, sau đó tiếp tục: “Nhưng chúng ta chỉ có một mình Hữu nhi, thân thể nó vẫn không tốt, không liều được. Nếu chẳng may, mẹ làm sao xứng với cha đã mất của con!”



Dì Khang cắn môi, cuối cùng hung hăng nói: “Được, một năm. Nếu không được sẽ nạp hầu ngủ, nhưng…” Bà ta nhìn chòng chọc mẹ đẻ, “Phải giữ con bỏ mẹ.”



Vương lão phu nhân cả kinh trong lòng, nhìn con gái có khuôn mặt giống mình lại mềm lòng, chậm rãi gật đầu.







Về phủ, Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan hứng thú bừng bừng ôm một cái bình nhỏ đi vào, gương mặt vui vẻ như trẻ con cười khúc khích, hắn cũng vui theo, không ra vẻ lạnh nhạt được: “Là đặc sản ở Thừa Đức sao? Có gì ngon mà vui vẻ như vậy?”



Minh Lan ngẩng đầu cười nói: “Là rau cát tường.” Thấy người kia có vẻ chưa hiểu, nói thêm, “Là dưa muối.”



“Em thích ăn cái này?” Cố Đình Diệp ngạc nhiên.



“Không phải em, là chị Trương, Uy Bắc hầu phu nhân.”



Minh Lan nhẹ nhàng nhấc vải bọc lên, nhìn bên trong món rau ngâm mềm mại, nước muối trong sạch, nàng bỗng sinh cảm tình với mợ Vương, vừa mới ăn hai miếng cùng Tiểu Đào, tuy mặn nhưng rất giòn.



“Dưa muối thường phơi khô rồi mới đem ngâm, ngon thì ngon nhưng mất đi vị rau. Vò rau này là ngâm tươi, hình như mới hái không lâu, pha loãng với nước suối là ăn được.”



Cố Đình Diệp thấy mặt mày nàng hớn hở, không nhịn được mỉm cười: “Nghe em nói tôi cũng thấy thèm.”



“Có hai vò đấy, chúng ta giữ một vò.” Minh Lan cười hì hì, “Chàng thích ăn sau này em làm cho chàng. Nấu canh hay xào rau, ấy không, món này trộn là ngon nhất.”



Cố Đình Diệp khẽ cười.



Trên người nàng có một khí chất vui vẻ lạc quan, luôn hướng về phía trước, giống như chuyện lớn thế nào cũng có thế bỏ dằng sau và bắt đầu lại từ đầu, mỗi ngày mặt trời mọc đều là hy vọng, mỗi ngày mai tới đều có niềm vui đang chờ đợi.



“Đưa cái bình cho tôi, tôi cho sai nha đưa đi!” Hắn chợt cảm thấy mình cũng trẻ lại.



Minh Lan nheo mũi, nghịch ngợm cười nói: “Cấp báo tám trăm dặm sao? Đừng khiến người ta chê cười. Sai nha của hầu gia giữ mà dùng. Giờ còn sớm, em đem qua, lại nói mấy mấy câu với chị Trương.”



Trương thị sắp sinh rồi, đưa chút đồ chị ta thích ăn, tiện thể nói chuyện cho thoải mái, coi như tư vấn tâm lý lần cuối trước sinh, hy vọng chị ta có thể thuận lợi sinh em bé, cũng coi như đền đáp Trương phu nhân nhiều lần chăm sóc nàng.



“Đi sớm về sớm.” Cố Đình Diệp đầy mặt ý cười.



Minh Lan ra sức gật đầu, khóe miệng còn có hai núm đồng xu nho nhỏ: “Trở về vừa lúc ăn cơm tối.”



Bên trong sân viện hoa hải đường nở thơm ngát, người kia ngồi ở ghế mây ở hành lang, trong lòng ôm nhóc mập đung đưa, mỉm cười nhìn theo nàng ra ngoài, hắn trước giờ vốn không thể giận nàng lâu.



Tiếc là, mãi tận giờ lên đèn nàng mới về, vẻ mặt mệt mỏi, góc váy còn vương giọt máu nhàn nhạt.