Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 188 : Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu

Ngày đăng: 12:20 19/04/20


Vừa đặt chân vào phủ Uy Bắc hầu, Minh Lan liền cảm thấy bầu không khí không ổn, theo bản năng muốn bỏ chạy, lúc này mới cười nói: “Mợ tôi mới tặng vò dưa muối, mang biếu chị Trương. Không có gì quan trọng, tôi cáo từ luôn.”



Ra đón ở ngoài là ma ma bên người Trương thị, họ Phàn, Minh Lan đã gặp mấy lần, rất thận trọng, lúc này viền mắt bà ta lại đang đỏ ửng: “Phu nhân Cố hầu là khách quý, nếu như đi rồi phu nhân tôi sẽ trách chúng tôi không hiểu lễ nghi.”



Minh Lan bất đắc dĩ, đành đi theo vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Sức khỏe chị Trương thế nào?”



Phàn ma ma nghẹn ngào: “Có phần không ổn.” Dừng một chút lại nói: “Phu nhân quốc công cũng tới rồi, đã đi mời quốc công gia, tôi đang chờ ở bên ngoài.”



Nghe được ngay cả Anh quốc công cũng sắp đến, trong đầu Minh Lan vang lên hồi chuông báo động mãnh liệt, nhưng phía trước đã là viện của Trương thị, giờ quay đầu rời đi thì thực quá mức vô lễ, đành phải đi tiếp vào, trong lòng tự mắng bản thân mình một vạn lần, sớm biết vậy đã nghe lời Cố Đình Diệp cho rồi!



Đi vào giữa viện, bên trong không một bóng người, Phàn ma ma dẫn Minh Lan thẳng vào chái phòng bên nhà chính phía tây, nơi này lại đang đầy kẻ hầu người hạ đi ra đi vào, ai ai cũng đang vội vàng bưng nước bưng chậu lại không phát ra âm thanh nào. Đi tiếp vào trong, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện vẳng ra, còn có tiếng nén khóc nghèn nghẹn.



“…Cậu nhớ thương phu nhân quá cố, ta cũng không trách cậu, tình nghĩa vợ chồng mười mấy năm, cũng là chuyện thường tình.” Là tiếng của Trương phu nhân, “Nhưng con gái ta cũng đủ tam thư lục lễ, thánh thượng tứ hôn, chẳng nhẽ con gái nhà họ Trương ta không ai thèm, phải nhờ Thẩm quốc cữu cậu đến thương hại!”



Sau đó là tiếng đàn ông trầm thấp, “Mẹ vợ bớt giận, đây là không lường trước…”



Minh Lan cực kỳ lúng túng, quay sang liếc nhìn Phàn ma ma nói nhỏ: “Hôm nay quý phủ bận rộn, chi bằng hôm khác tôi quay lại…” Lời còn chưa nói xong, đứa hầu giữ cửa đã hất màn báo tin vào trong, “Cố hầu phu nhân tới.”



Thật cmn nhanh mồm nhanh miệng, Minh Lan thầm nghiến răng.



Trong phòng hoàn toàn im ắng, sau một hồi bên trong truyền ra tiếng của Trương phu nhân: “Mau mau cho mời.”



Minh Lan đành nhắm mắt đi vào, bên trong đã đầy ắp người. Trương phu nhân ngồi trên ghế bành, tay cầm khăn đang chấm khóe mắt. Uy Bắc hầu Thẩm Tòng Hưng đứng hầu ở một bên, sắc mặt cực khó coi. Cô Trâu nhỏ nép ở một góc khóc nghẹn nức nở.



Minh Lan nhanh nhanh làm lễ chào Trương phu nhân, lại nói: “Bác gái mạnh khỏe, quốc cữu gia mạnh khỏe.”



Thẩm Tòng Hưng kỳ thực nhìn không tệ, tuổi tầm ba mươi lăm, ba mơi sáu, sống lưng vẫn thẳng tắp, thân hình cao lớn, dáng vẻ anh tuấn hiên ngang. Minh Lan trước kia có gặp mấy lần. Giờ sắc mặt anh ta đang mờ mịt, nhìn thấy Minh Lan trong mắt lại hơi có ý nhẹ nhõm. Sau này Minh Lan mới biết, trước khi mình đến Trương phu nhân đã khóc một hồi lâu, ở trước mặt mọi người giáo huấn làm Thẩm Tòng Hưng rất khó xử.



Bầu không khí trong phòng hơi lúng túng, Minh Lan đành mở lời trước: “Hôm nay có bình dưa muối, nhớ ra chị Trương thích ăn nên cháu đưa tới. Chị Trương… có ổn không?” Nàng cảm thấy mình hỏi thật ngốc, nhìn tình hình này có thể ổn sao.



Trương phu nhân rơi lệ: “Cháu ngoan, cháu nghĩ cho con bé như vậy, ta nhớ kỹ.” Lại nghẹn ngào nói, “Quế Phân nó … sắp sinh…”



Minh Lan kỳ thực cũng hơi đoán ra nhưng vẫn sợ hãi: “Không phải còn hơn nửa tháng sao.” Nàng nhớ rõ vợ Trường Phong là Liễu thị dự sinh sớm hơn Trương thị nửa tháng, giờ Liễu thị còn chưa sinh đâu.



Nghe lời này, Trương phu nhân lập tức nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn cô Trâu nhỏ đang nép ở một góc, lại che khăn khóc ròng: “Con gái của ta số khổ…”



Nhà họ Thẩm vốn nhân khẩu đơn bạc, không có mẹ già chị dâu cũng không có họ hàng lớn tuổi. Trương phu nhân giờ lại khóc lóc đến đau lòng, Thẩm Tòng Hưng không tiện khuyên nhủ, cũng không có người khác tới an ủi, Minh Lan nhìn quanh một vòng đành phải tới đỡ Trương phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Bác ơi dù gì cũng phải vững vàng, giờ chị đang lúc sinh nở là lúc cần bác đỡ đần, bác không thể rối bời lúc này.”



Trương phu nhân nghe hiểu, dần chỉ còn tiếng nỉ non, tựa vào người Minh Lan thấm nước mắt, Thẩm Tòng Hưng khẽ thả lỏng.



Tiếc là, còn chưa được bao lâu, một bà hầu áo quần dính máu vội vàng xông vào phòng, bịch một tiếng quỳ xuống gào thảm thiết: “Phu nhân mau đi xem, cô nương không xong rồi…”



Trong đầu Minh Lan đoành một tiếng, Trương phu nhân đã lảo đảo bước ra ngooài, vì nàng đang được Trương phu nhân vịn vào nên trong vô thức cũng đi theo.



Đi qua nửa viện vào một gian sương phòng, chỉ thấy bên ngoài đứng đầy đứa ở bà hầu, đang bưng ra ngoài từng chậu từng chậu nước lẫn máu, đừng nói là phụ nữ, đến Thẩm Tòng Hưng nhìn mà tim cũng đập không thôi.



Trong phòng truyền ra từng tiếng rên đau đớn yếu ớt, Trương phu nhân cách cửa kêu lên: “Phân nhi, con không thể có việc gì…” Nói rồi liền muốn đi vào, nhưng lúc này một gã sai vặt trang phục chỉnh tề mang vẻ mặt lo lắng xông vào trong viện, trên tay còn nắm roi ngựa, quỳ gối xuống nền đá xanh trước mặt Trương phu nhân kêu lên, “Phu nhân, quốc công gia đến rồi!”



Trương phu nhân dừng bước, vội nói vọng vào trong phòng: “Con ngoan, cha con sắp tới rồi! Con phải cố gắng!”



Trương thị dường như nghe thấy lời này, tiếng gào đau đớn thoáng ngừng trong, nhưng chỉ được chốc lát, bà hầu trong phòng chợt hô toáng: “Không được! Mau dùng khăn!” Lập tức tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tan nát cõi lòng, như găm vào tim từng người …
“Đứa ngốc, lúc đó có gì tốt mà nói ra. Khi đó ả ta mới mất con, không chừng nói ra quốc cữu gia còn thương xót. Loại nhược điểm này phải lưu tới thời điểm quan trọng, một đao là trúng đích!”



Nhìn gương mặt lạnh băng của mẹ, Trương thị run lên trong lòng.



Ma ma kia thấy vẻ mặt Trương thị mờ mịt, cung kính nói với Trương phu nhân: “Cô chủ là do sữa tôi nuôi lớn, vốn là tính tình thuần hậu, sao biết những điều này, phu nhân từ từ dạy.”



Bà ta vừa vỗ đứa nhỏ vừa nói: “Họ Thẩm cũng quá khinh người, cho con ả kia sắc phong không nói, còn cất nhắc khắp nơi. cô chủ không những không thể động vào, còn phải chịu ả ta ép uổng, có thể không giận sao. Tốt rồi, về sau nhìn con ả đó còn dám không thành thật?”



Trương phu nhân nói: “Chính là như vậy, về sau các người ai cũng không được động vào ả ta!”



Ma ma ngạc nhiên nói: “Phu nhân, đây là vì sao?”



“Nếu nó chết thật, quốc cữu gia lại đau lòng.” Trịnh phu nhân cười lạnh, “Ta muốn giữ lại họ Trâu để mấy thằng cậu kia không ngừng gây chuyện, lúc nào cũng liên lụy phủ hầu, lúc nào cũng phải nhờ hầu gia thu dọn mớ bòng bong. Con còn phải ra sức khuyên con rể giúp đỡ, hừ, mẹ còn muốn nhìn xem, tình thâm ý trọng của con rể bị mài mòn đến nhường nào?”



Ma ma cười nói: “Nô tỳ hiểu rồi, chúng nô tỳ nhất định không gây thêm phiền hà cho phu nhân.” Dừng một chút lại nói, “Hừ, phu nhân cùng cô chủ đều mềm lòng, họ Trâu như vậy mà cũng dám giẫm lên đầu chúng ta, không đi hỏi một chút xem? May mà phu nhân sớm có đề phòng.”



Trương thị khẽ khàng: “Mẹ, con không sao rồi, bảo các đại phu trở về đi.”



Kỳ thực lúc đó bị ngã cũng không đau, lúc sinh cũng không tới nỗi ảnh hưởng đến tính mạng, chẳng qua là lúc đó đau không chịu nổi, cảm thấy mình số khổ, tuyệt vọng tới cùng cực mới hét lớn như vậy, giờ mới biết đều là mẹ mình sắp xếp.



“Cô chủ, cái này không được.” Ma ma nhanh nói, “Đã làm phải làm cho tới nơi tới chốn. Đại phu kia là người của nhà chúng ta, dù không chữa bệnh cũng phải bảo dưỡng thân thể cho tốt. Sau này cô chủ sinh thêm mấy thằng nhóc, bà già này lại bế cho ngài.”



Trương thị nhìn vẻ mặt vú nuôi hiền hậu mà chua xót trong lòng.



“Con cùng con rể lạnh nhạt như vậy cũng không được. Da mặt con mỏng, không chịu hạ mình, ta cho con bậc thang, không phải lúc này thì cũng có dịp khác.” Trịnh phu nhân nghiêm mặt nói, “Lần này là cái cớ cực tốt, chẳng những trừ được nửa tai họa cho con, giờ trong lòng con rể cũng đang áy náy, nếu cậu ta đến thăm, con không được lạnh lùng. Vì đứa nhỏ, con phải nhận phần thua, cần khóc thì khóc, cần kể khổ thì kể khổ, cần yếu đuối thì yếu đuối, phải giữ lòng người lại, có nghe thấy không!”



Mặt Trương thị đỏ lên, cảm thấy vô cùng khó xử: “Mẹ, con gái sợ là không được…”



“Không được cũng phải được!” Trương phu nhân lớn giọng cả giận nói.



Thân thể Trương thị run rẩy, đứa nhỏ sợ quá khóc, ma ma liền liên tục dỗ dành.



Trương phu nhân chậm rãi hạ giọng nói: “Phân nhi, con có nhớ Lương phu nhân phủ Vĩnh Xương hầu không?”



Trương thị gật đầu: “Mẹ có nhắc tới.”



Trương phu nhân nhớ tới chuyện cũ mà phiền lòng: “Ôi, người đó là chị em tốt của mẹ từ nhỏ, tính tình cũng thành thật giống con. Lúc đó chị ta gả cho người không hợp ý liền tỏ vẻ, làm mặt lạnh ba ngày đầu, vợ chồng sinh lòng hiềm khích khiến hầu ngủ chen chân, sinh ra con trai trước chị ta. Ôi, mẹ đi khuyên chị ta không nghe, náo loạn tới giờ con trưởng dòng thứ leo cả lên đầu mẹ con họ.”



Kỳ thực nhà cao cửa rộng có con trưởng dòng thứ cũng không phải là chuyện hiếm, nhưng nếu đã có con ruột của mình thì vợ cả nên sớm tính toán, hoặc là giữ con dòng thứ bên người nuôi cho thân thiết, hoặc là dứt khoát nuôi cho hỏng, ngăn ngừa hậu hoạn. Tính tình giống như Lương phu nhân lạnh nhạt thanh cao, khoanh tay đứng nhìn, kết quả là sinh ra con trưởng dòng thứ khôn khéo tài giỏi lại biết ẩn nhẫn thù dai, cũng coi như hiếm thấy.



Sự tình phủ Vĩnh Xương hầu Trương thị đương nhiên đã nghe qua, giờ hiểu nội tình, trong lòng có chút chua xót.



Trương phu nhân đứng dậy ngồi xuống bên cạnh con gái, vuốt lưng chị dịu dàng nói: “Phân nhi à, trên đời làm gì mọi chuyện đều như ý. Ngày lành phải sống, ngày xấu cũng phải sống, còn phải sống cho tốt.”



Trương thị nén nước mắt, gật đầu.



Trương phu nhân ôm vai con gái chậm rãi nói: “Năm đó lúc mẹ gặp Tĩnh An hoàng hậu, ngài có nói một câu nói với đám con gái chúng ta, dù không muốn nhưng đều do mệnh, anh không đặt mệnh trên đầu, mệnh cũng sẽ ép tới trên đầu anhi.”



Trương phu nhân của thường ngày vốn tao nhã dịu dàng đã không còn bóng dáng, ánh mắt quả quyết, trầm giọng nói: “Tĩnh An hoàng hậu là người tốt, đáng tiếc bị kẻ gian ám hại, ông trời không cho sống lâu. Nhưng câu nói kia của bà, mẹ đến giờ vẫn nhớ rõ, cả một đời không quên! Con, cũng phải nhớ kỹ!”