Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 189 : Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
Ngày đăng: 12:20 19/04/20
Ngắn ngủi vài ngày, về chuyện phu nhân quốc cữu gặp nguy hiểm lúc sinh nở, Minh Lan nghe tận bốn, năm phiên bản bất đồng. Hoặc nói vì dì Trâu muốn được phù chính nên hãm hại vợ cả, hoặc nói quốc cữu lạnh nhạt vợ cả khiến Trương thị ưu sầu thành bệnh, còn cả cách nói nô bộc trung thành của Trâu phu nhân trước kia sợ con của Trương thị đe dọa đến địa vị cậu chủ nhỏ, bèn âm thầm ra tay… Chuyện cứ râm ran, Minh Lan nghe mà xanh cả mặt.
Có điều nhìn chung thì, dư luận thiên về hướng nhà họ Trương.
Bây giờ chính là lúc nhận ra tác dụng của danh vọng gia tộc, nửa kinh thành đều là quan hệ hữu hảo thông gia với họ Trương.
Một đằng là gia tộc công thần thuở khai quốc sừng sững bao đời, công trạng hiển hách, lại có hiền danh (hàng năm bố thí cháo), một đằng là nhà giàu mới nổi dựa vào hậu cung phất lên, từ lúc vào kinh đến nay chẳng thấy chuyện tốt đẹp gì (Trương thị đóng cửa, cô Trâu nhỏ không đủ tư cách), chuyện xấu lại vô khối (họ Trâu cống hiến). Minh Lan tự vấn lương tâm, bỗng dưng nghe thấy tranh chấp giữa hai nhà này, người bình thường sẽ nghĩ thế nào?
Cố Đình Diệp bảo Minh Lan, lần này hoàng đế khá lạnh nhạt với hoàng hậu, còn lấy cớ mải chơi quên học trách móc Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Minh Lan giật mình: “Chẳng phải Anh quốc công đã lành bệnh lên triều rồi còn gì? Hoàng đế vẫn không chịu tha thứ, chả nhẽ họ Trương…”
Tuy rằng hoàng đế đã lấy thêm vài vị phi tần, nhưng niệm tình vợ chồng hoạn nạn, thường hay đến cung điện của hoàng hậu, tình cảm đế hậu xưa giờ tốt đẹp. Hiện tại phạt cũng đã phạt rồi, giáng cũng đã giáng rồi, cô Trâu nhỏ đang bị giam giữ, quan hệ của Trương thị và Thẩm quốc cữu cũng dịu bớt, tại sao còn…
Cố Đình Diệp nói: “Không phải. Về việc này, lão công gia không hề truy vấn nửa câu, ngược lại còn khuyên nhủ hoàng đế chớ có lo lắng.”
Anh quốc công khỏe lại bèn lên triều, hoàng đế thấy ông lão lưng gù, già hơn mười tuổi, trong lòng dấy nỗi áy náy, định bụng an ủi đôi câu. Nào ngờ Anh quốc công thẳng thắn: “Bệ hạ là bậc đứng đầu thiên hạ, muốn họ Trương đổ máu sa trường, lấy mạng giết định, con cháu sao dám nhăn mày nhíu mặt?! Bất cứ lúc nào, bệ hạ chỉ cần chỉ hướng, mũi kiếm của lão thần sẽ theo ngay, vốn dĩ đó là bổn phận của bề tôi. Huống chi chỉ là việc hôn nhân tầm thường, bệ hạ chớ phiền lòng chỉ vì nước mắt đàn bà.”
Những lời này hiên ngang khí phách, hoàng đế vô cùng cảm động, liên tục thốt: “Ái khanh là rường cột nước nhà, là may mắn của quả nhân.”
Cảm động xong rồi, về cung, hoàng đế mới chậm rãi cảm nhận lại.
Đồng dạng ban hôn, họ Trương tuy không thích, nhưng vẫn thực hiện nghĩa vụ tử tế, tiểu thư con vợ cả phủ Anh quốc công bị vợ bé cưỡi lên đầu lên cổ, nhưng họ Trương không hề oán giận tí nào, cố gắng nhẫn nại, tại sao? Rõ ràng là vì trung thành!
Còn họ Thẩm hoàn toàn trái ngược.
Kết thông gia với họ Trương là ý tứ của hoàng đế, đền đáp nhà họ Trâu là ý tứ của họ Thẩm, hiện giờ chị em họ suốt ngày thiên vị nâng đỡ cô Trâu nhỏ, thờ ơ Trương thị, rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ bất mãn ý vua, không dám ngang nhiên kháng cự, bèn lén trả thù?!
“…Lão quốc công, giỏi quá…” Hồi lâu, Minh Lan lúng túng thốt.
Cố Đình Diệp lên tiếng: “Gừng càng già càng cay.” Trông Anh quốc công trung hậu, hòa nhã rộng rãi, lại có thể bật ra những lời sắc sảo đến thế, nâng chuyện nhà con cái lên thành vấn đề trung thành. Cứ vậy thật không ổn.
Lạnh nhạt hoàng hậu, trách móc hoàng tử, dường như là tín hiệu, đám ngự sử nghe tin tức khắc hành động, dâng tấu vạch tội Thẩm Tòng Hưng “không tu dưỡng đạo đức, việc nhà không phù hợp, làm trái phép tắc trưởng thứ, làm hại kỷ cương lễ nghĩa”, có kẻ ngôn quan lanh lợi còn bỏ qua cả Thẩm Tòng Hưng, trực tiếp bắt được tội trạng của thông gia phủ quốc cữu, dâng mười mấy tấu chương vạch trần đủ loại tội lỗi của họ Trâu “chiếm đoạt tài sản dân, gây tai vạ trăm họ”…
Không khí trên phủ Uy Bắc hầu u ám mờ mịt.
Cố Đình Diệp chau mày, hắn và mấy vị Thẩm, Đoạn, Chung, Cảnh, Lưu đều là thần tử xưa cũ của hoàng đế, vinh nhục lợi hại gắn kết chặt chẽ, lần này đám quan lại dâng sớ hừng hực khí thế, kiểu gì cũng có vấn đề…
Trong lúc kinh thành đang rộn ràng đề tài hai nhà Thẩm Trương, cậu Vương và Hải thị trước sau về kinh, trên tay Hải thị ôm cậu nhóc bụ bẫm, chính là Thuần nhi được sinh ra ở nơi Trường Bách làm quan.
“Sao anh cả vẫn chưa về?” Minh Lan ngó nghiêng dáo dác, không nhìn thấy Trường Bách.
Hải thị cười tít mắt: “Kênh đào trong huyện sắp đắp xong, anh cả em không yên tâm, phải nhìn tận mắt lấp xong đất mới được. Bèn bảo chị và cháu về trước.”
“Cẩn tắc vô áy náy, tốt, tốt, Bách nhi như vậy rất tốt.” Thịnh Hoành thầm đắc ý, song ngoài mặt không chịu hé lộ mảy may.
“Lần này anh vợ đạt được thành tích lớn lắm, chẳng những giúp trăm họ an cư, còn chỉnh đốn hơn mười dặm kênh đào, tôi nghe nói bộ Lại đã đánh giá thành tích ‘ưu"”. Cố Đình Diệp nói.
Minh Lan vui vẻ: “Anh cả giỏi ghê, vậy… liệu có ô vạn dân hay không?”
*Ô vạn dân: Là hình thức dân chúng địa phương biếu tặng ô đính kèm lụa ghi tên lúc quan chủ quản rời đi nơi khác, biểu hiện ý giữ lại, chứng tỏ là quan tốt, quan thanh liêm.
“Chao ôi, đó chỉ là danh hão, không cần quan tâm.” Thịnh Hoành lắc đầu cười: “Làm quan, quan trọng nhất là tạo phúc cho trăm họ, trên đỡ đần giúp vua, dưới giải vây cho dân, không uổng công đọc sách thánh hiền.”
Minh Lan nhìn cha, im lặng, đã lâu chưa được nghe những lời đường hoàng chính nghĩa như thế.
Trong đầu nàng tự động phiên dịch ra ý tưởng thật: ô vạn dân là hư danh, không cần quan tâm – câu này thật lòng, tiếp đến mới là – làm quan, quan trọng nhất là thành tích ưu tú, trên có thể thăng quan tiến tước, dưới có thể phát tài tăng gia sản, mới không uổng công mười năm học hành gian khổ vật vã.
Lần này Vương thị phấn khởi nhất, vừa vui quá mà khóc bởi được gặp lại anh trai sau bao năm, vừa hết sức hào hứng được ôm cháu trai nhỏ, đáng tiếc mới chỉ mấy ngày đã bị lấn lướt.
Mùng bốn tháng sáu, Liễu thị sinh hạ bé gái, do con đầu lòng không phải con trai, chị ta không vui mừng lắm, đâu ngờ Trường Phong lại vô cùng sung sướng, ôm con gái mới sinh khen không ngớt miệng, thấy ai đều khoe khoang một lần, khiến mẹ vợ Liễu phu nhân cảm động vô ngần.
Liễu đại nhân vỗ vai Trường Phong, hiền từ nói: “Rể hiền à, chăm chỉ đọc sách, xuân năm sau giành công danh về cho vợ con nhé.”
Đứa bé dần dần nảy nở, mọi người kinh ngạc phát hiện ngoại hình con bé cực kỳ giống Hoa Lan, mày rậm mắt to, sáng sủa hoạt bát, ngay cả tính khí cũng giống Hoa Lan khi còn nhỏ, không khóc không gào, lại thấy ai cũng cười, so với con ruột Trang nhi còn giống hơn ba phần.
Lễ tắm ba ngày, Hoa Lan thích thú ôm đứa bé, phai nhạt bớt mối hận cũ với dì Lâm, còn tặng Liễu thị hai phần lễ hậu. Vương thị khó chịu, lạnh nhạt vài câu “bé tí thế biết gì mà khoa trương”.
Thịnh lão phu nhân thấy Vương thị lại hẹp hòi, bèn lén nói riêng: “Cô nhớ lại lúc Hoa Lan mới sinh ra xem, cha nó lúc ấy cũng thế còn gì. Hồi tưởng lại, chỉ e lúc đó yêu chiều không tả nổi ấy chứ.”
Vương thị trầm mặc. Khi đó Thịnh Hoành thương yêu Hoa Lan đến độ nào chứ, vì không nỡ rời con gái đang tuổi bập bẹ tập nói, còn dám ôm nó đến nha môn, nhớ lại khoảng thời gian nồng thắm lúc mới lấy nhau, bà ta không khỏi thất vọng – nếu không có dì Lâm, thật tốt biết bao.
Cố Đình Diệp lại đặt một chiếc đũa xuống: “Phủ Anh quốc công lừng lẫy mấy chục năm, có danh vọng, có nền tảng, có quan hệ, duy thiếu tân đế tin trọng, sao lại dám bỏ rơi anh? Chỉ cần anh chấn chỉnh chuyện nhà, những việc khác họ Trương sẽ xử lý.”
Trên bàn đặt hai chiếc đũa song song nhau, Cố Đình Diệp đặt một cái bát lên trên: “Như thế, anh liền ổn định.”
Kỳ thực, nếu Thẩm Trương thân như người nhà, hoàng đế chưa chắc đã vui, nhưng nếu thật sự trở mặt, hoàng đế lại giận họ vô lễ. Thẩm Tòng Hưng lấy con gái họ Trương, thoạt đầu trông vẻ vang, kỳ thực là con dao hai lưỡi. Lúc trước chính mình lấy Minh Lan, hoàng thượng biết được chỉ là con thứ quan văn tầm trung, dù đáng tiếc, nhưng lại yên tâm.
Thẩm Tòng Hưng nhìn cái bát vững vàng, yên lặng hồi lâu, thốt: “Chấn chỉnh việc nhà?”
Cố Đình Diệp lẳng lặng: “Họ Trương thắng bởi thẳng thắn hữu lý, còn anh bị đuối lý. Quyết định thế nào, anh đã rõ chưa?”
Một bên là vợ cả có thánh chỉ tứ hôn, một bên chỉ là vợ bé lại nắm trong tay nửa phủ quốc cữu. Nếu Trương phu nhân có lòng ra mặt giúp con gái, có rất nhiều cơ hội, nhưng bà ấy lại nhẫn nhịn. Nhịn đến mức trong ngoài kinh thành, kể cả trong cung đều biết dì Trâu ngang ngược, Thẩm quốc cữu thiên vị mới làm ầm ĩ lên. Đây không phải quỷ kế, đây là dương mưu. Họ Trương muốn thông báo rõ ràng cho tất cả mọi người rằng, bọn họ cực kỳ phối hợp với hoàng đế, không hề qua loa cho xong chuyện.
Thẩm Tòng Hưng cầm bát rượu, ngón tay hơi run, cất giọng lẩy bẩy: “Lúc A Đàn mất, chỉ giương mắt nhìn tôi, chưa từng cầu xin gì, tôi biết, nàng lo cho bọn trẻ…”
Cố Đình Diệp nói: “Cậu cả thì thôi, dù sao cũng là đàn ông, nhưng mấy cô cháu gái, tương lai phải lấy chồng.”
Chỉ cần dì Trâu vẫn còn, Trương thị mãi mãi không thể làm mẹ cả, tương lai đến lúc mai mối, chỉ một câu con gái họ Thẩm được vợ bé nuôi dưỡng, những nhà tốt, môn đăng hộ đối sẽ rút lui ngay. Còn nhìn hành vi của dì Trâu, phẩm hạnh chẳng ra gì, sao dạy dỗ được đứa trẻ tốt.
Chi bằng bắt đầu từ giờ để Trương thị nuôi dạy, tương lai ra mặt lo liệu hôn sự cho con gái – người phụ nữ có thể giận dỗi chồng lâu đến vậy, bản chất chắc hẳn coi thường mánh khoé lén lút.
Thẩm Tòng Hưng đứng dậy, chắp tay đi lại trong phòng, chợt ngừng chân, nghiêm giọng: “Tôi muốn cho Trâu thị văn thư, giúp nàng tìm tấm chồng tử tế khác.”
Ăn miếng thì trả miếng, sau này ai dám nói hắn sủng thiếp diệt thê, có khi sẽ phỏng đoán rằng Trương thị ghen tị, Trương gia ỷ thế không bao dung người khác. Còn họ Trâu, dù sao nằm trong tay hắn, mai sau ước thúc cẩn thận là được.
Cố Đình Diệp nhấp rượu, vợ chồng nghi ngờ, đôi bên tính toán, Thẩm Trương coi như hợp cạ. “Nếu họ Trâu có con em tiến tới, anh lại dạy bọn họ đọc sách tập võ, cũng an ủi hồn thiêng chị dâu.”
Hạ quyết tâm, Thẩm Tòng Hưng tựa như mất hết sức lực, suy sụp ngồi xuống.
Cố Đình Diệp từ tốn bước tới, khẽ khàng: “Nghe tôi đi, Bát vương gia hiện giờ là hoàng thượng.”
Thẩm Tòng Hưng chán nản – hoàng thượng bây giờ đang tuổi tráng niên, hoàng tử liên tục ra đời, chuyện về sau, chẳng ai rõ được, bản thân đích thực phải cẩn thận.
“Còn chúng ta, cũng không phải chúng ta của trước kia.” Cố Đình Diệp thẳng người, thở dài khe khẽ: “Lão Cảnh sợ ngôn quan một phép, bây giờ mỗi lần mở miệng, hắn đều phải uốn lưỡi ba lần.”
Bát vương phi biến thành hoàng hậu, từ đây chồng không phải là chồng, mà là vua chúa. Thẩm Tòng Hưng biến thành quốc cữu, từ đây anh rể không phải anh rể, mà là chúa thượng. Từ biên cương đến kinh thành, từ vương phủ đến hoàng cung, anh em dân dã khi xưa, giờ đây tay nắm quyền cao, mỗi người đều phải sắm một vai mới.
Thẩm Tòng Hưng thất vọng hồi tưởng: “Cậu còn nhớ năm ấy không, mấy người chúng ta chạy tới núi Thanh Nhai uống rượu…”
“Lại còn là rượu tồi mười đồng một bình.”
“Ha ha, Chính Kiệt thì kiếm được rượu ngon gì chứ!” Thẩm Tòng Hưng bật cười.
“Say sưa cả đêm, hôm sau mới tỉnh dậy trên đỉnh núi, đầu ai cũng đau như búa bổ, lại chẳng chịu về nhà.” Cố Đình Diệp cười bảo: “Kể cả cậu Tiềm hay khoe khoang khoác lác còn không dám về gặp vợ. Cuối cùng vẫn phải giải quyết bằng oẳn tù tì.”
“Tôi xui xẻo, đành phải dẫn các cậu về nhà tôi. A Đàn thấy bộ dạng của chúng ta bèn nấu một nồi canh giải rượu to.”
Hồi tưởng tình hình hôm ấy, Cố Đình Diệp không nén nổi hít vào một hơi: “Chị dâu nhẫn tâm thế, sai bà hầu nhéo mũi từng người đổ vào miệng. Nói thật, chúng ta đều tỉnh vì bỏng.”
“Phải… phải…” Thẩm Tòng Hưng lẩm bẩm, nhớ lại tình cảm vợ chồng thân thiết khi xưa, đột nhiên nghẹn ngào: “A Đàn, tại sao nàng lại đi sớm như thế…” Nói rồi cúi đầu khóc rống.
Cố Đình Diệp phủ tay lên vai hắn, an ủi: “Anh nghĩ thoáng lên, sau này yên ổn sống với Trương thị, năm rộng tháng dài, rồi gia đình lại mỹ mãn thôi…”
“Không, sẽ không như vậy nữa.” Thẩm Tòng Hưng thê lương lắc đầu: “Tình cảm vợ chồng, liệu có phải thật lòng thật dạ hay không, không lừa nổi đâu. Trên đời này nhiều cặp vợ chồng tốt đẹp, đa phần lừa mình dối người mà thôi.”
Cố Đình Diệp đứng chôn chân, hồi lâu sau mới cất bước – lừa mình dối người ư?
Uống rượu lúc buồn say ngất ngưởng, một chốc sau, Thẩm Tòng Hưng liền say bí tỉ.
Cố Đình Diệp thong thả ruổi ngựa về phủ, bấy giờ trời đã tối sầm, gió lạnh sao thưa, không khí rét lạnh, làm bay mùi rượu đi nhiều. Hắn lặng yên về nhà, bỗng thấy trong phòng tối đen như mực. Hắn không gọi người, tự tay thắp nến.
“Tại sao không thắp đèn?”
Minh Lan tựa bên cửa sổ ngắm bầu không, từ tốn quay lại: “Hầu gia muốn ăn gì không.”
Cố Đình Diệp lắc đầu, chống tay ngồi xuống bàn, nhìn ánh nến nhảy nhót, một con thiêu thân run cánh, yếu đuối mà kiên định tới gần ngọn lửa.
“Em lại đây, chúng ta… trò chuyện một lát.”
Minh Lan đồng ý, dời bước đến bên bàn ngồi xuống: “Được, hầu gia nói trước đi.”