Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 36 : Kế hoạch lấy chồng của con gái

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Hình như anh Trường Bách rất được người già và phụ nữ coi trọng, Hải phu nhân gửi hết phong thư này tới phong thư khác, lúc mới đầu còn có chút tư thái trên cao nhìn xuống, về sau hễ mở miệng là một câu “ông thông gia” hai câu “bà thông gia”. thấy Trường Bách lẻ loi một mình trong phủ Thịnh tại Kinh thành, hận không thể khiến Trường Bách vào nhà mình mà ở. Thịnh Hoành nghĩ đến nhiệm kỳ của mình sắp kết thúc, dứt khoát bảo người hầu từ từ sửa sang lại tòa nhà ở kinh thành, về sau hồi kinh cả nhà sẽ ở đấy.



Lại nửa tháng nữa trôi qua, cuối cùng Trường Bách cũng trở về, tạm biệt mẹ vợ nồng hậu thì ngay lập tức lại đón mẹ đẻ nhiệt tình. Vương thị vuốt đầu con trai, chỉ cảm thấy bản thân mười tháng mang thai cùng mười mấy năm vun đắp tình cảm cũng coi như không uổng phí, xúc động đến mức nước mắt rưng rưng. Thật ra lúc trước nàng có chuẩn bị một con bạch mã thượng hạng cùng một quả cầu hoa bằng lụa màu đỏ thẫm, định cho con trai dạo phố tỏ vẻ vinh quanh. Trường Bách liều chết không nghe, Vương thị không tránh khỏi buồn bực. Kỳ thật Minh Lan rất thông cảm với Vương thị, gả cho một ông chồng như ông chủ, sinh thằng con lại giống cha già của mình, đổi lại là người khác thì cũng đều hậm hực mà thôi.



Xem như để đền bù, Thịnh Hoành chọn một ngày mát mẻ ôn hòa mở tiệc trong phủ, đúng vào ngày nghỉ, liền mời một số quan đồng liêu và quan trên cùng chung vui.



Cuối xuân đầu hạ, cảnh trí trong vườn xanh biếc đỏ tươi, núi đá vững chãi, phong cảnh lộng lẫy. Để đãi khách, Vương thị vốn định mời một đoàn hí kịch nhỏ hát cho vui cửa vui nhà, nhưng Thịnh Hoành lại cảm thấy tốt hơn là không nên quá phô trương, vì thế chỉ mở mấy bàn tiệc rượu, khách nam thì ở phía trước uống rượu, khách nữ thì lánh ở hậu viện bày tiệc. Những người trong thành Đăng Châu giao hảo cùng Thịnh gia cũng không ít, chỉ cần hơi thân thiết một chút là đã tới từ sớm rồi, nhưng không ngờ người đến sớm nhất lại là Bình Ninh quận chúa.



Không phải do nhân cách của Vương thị có sức hút quá lớn, mà là ở khu vực Đăng Châu này, nữ quyến có thể sánh về vai vế với quận chúa tam phẩm được Hoàng đế ngự phong cũng không có mấy người. Nữ quyến của các quan lại khác chỉ biết một mực ton hót bợ đỡ, Bình Ninh quận chúa nhận lời khen tặng cả suốt ngày thì không tránh khỏi có chút ngán ngẩm. Vương thị tốt xấu gì cũng xuất thân danh môn, rốt cục cũng từng ở trong giới khuê môn kinh thành, lúc giao thiệp cũng không qua loa. Phụ nữ trung niên tán gẫu về hoàng thân quý tộc tôn thất hào môn, đây là kiểu nhiệt tình như củi khô gặp lửa. Vương thị tuy có chút phách lối, nhưng không dám ra vẻ ta đây trước mặt quận chúa, hơn nữa Vương thị không hề “chào bán” con gái, tính tình bộc trực kia ngược lại cùng với Bình Ninh quận chúa tính cách vòng vèo lại hợp nhau.



Đầu tiên Bình Ninh quận chúa chúc mừng Vương thị vài câu, tiếp theo là cảm thán chuyện con trai nhà mình thi rớt. Hôm nay vốn dĩ Vương thị cực kỳ vui vẻ, nhưng đối với gương mặt ai oán của quận chúa thì không tiện lộ rõ nét mừng trên mặt, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện bi thương gần đây, nói: “…Đều nói gả con nhà giàu lấy con nhà nghèo [‘], Hải gia kia có dòng dõi gia thế như vậy, lại có nề nếp gia phong như thế, con dâu này bảo mẹ chồng như tôi về sau biết quản giáo thế nào đây!”



[‘]Câu gốc của nó là cao môn giá nữ đê môn thú tức, dịch nôm na là gả con gái vào nhà quyền quý cưới con dâu nhà thấp kém hơn, kiểu bố mẹ bao giờ cũng muốn gả con gái nhà mình tới nhà giàu có quyền quý hơn, còn lấy con dâu thì muốn lấy con nhà có địa vị thấp hơn để mẹ chồng dễ quản giáo.



Vương thị hi sinh bản thân làm trò tiêu khiển cho đối phương, lập tức thu được hiệu quả, quận chúa không ủ rũ nữa, mỉm cười: “Chị cũng thật là! Vừa muốn cưới con dâu nhà dòng dõi, lại còn muốn thoải mái quản giáo con dâu, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy!”



Nếu đổi lại là người khác châm biếm như vậy, Vương thị đã sớm lật bàn, nhưng đối với quận chúa thì chỉ có thể âm thầm vò rồi lại xoắn cái khăn, sau đó cười ha ha coi như không có gì mà quên đi.



Chỉ một lúc sau, khách đến dần dần đông hơn, chỉ thấy khắp phòng toàn vòng ngọc trai, vòng phỉ thúy cùng ngọc bội kêu đinh đang. Thịnh lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, ba cô Lan mặc quần áo mới, e thẹn đứng ở một bên đón khách, để mặc một đoàn bác gái cùng các thím tiến tới sờ nắn. Minh Lan giả bộ cười nói khiến cho khuôn mặt sắp co giật đến nơi, từng đợt son phấn huân hương khiến nàng choáng váng đầu óc. Ở phía đôi diện là phu nhân Dư các lão đứng cùng một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, váy áo màu tím nhạt có tay áo hẹp, áo sam thắt eo cùng với quần dài màu cánh sen có hoa văn Tương Giang xanh biếc. Nàng nhìn thấy Minh Lan giả bộ thục nữ thì cười trộm nháy mắt với Minh Lan một cái, Minh Lan bực mình, lén nhe răng về phía nàng.



Hàn huyên được vài câu, Thịnh lão phu nhân liền kéo Dư lão phu nhân đến Thọ An Đường tâm sự. Sau một lúc, Vương thị cùng các phu nhân thân thân ái ái xong, muốn tán gẫu một chút về đề tài nam cưới nữ gả, nhưng còn ngại mấy cô gái đang đứng ở một bên, nên để cho bọn trẻ tự đi chơi.



Mánh khóe của Mặc Lan rất tốt, kết thân chốn khuê phòng tích cực nhất, vừa ra khỏi cửa đã vây quanh bốn năm cô gái nói cười hi hi ha ha. Như Lan cậy có thân phận, chỉ quan hệ tốt với Lưu Lý hai cô con bà cả của hai vị đồng tri. Minh Lan được Thịnh lão phu nhân che chở chưa được gặp nhiều khách, vừa muốn ở trước mặt Vương thị giả bộ thục nữ, lại không quen biết mấy cô kia, chỉ có lão phu nhân của Dư lão gia thường tới cùng Thịnh lão phu nhân bái phật, liền làm quen với cô cháu gái Yên Nhiên.



Dư Yên Nhiên trời sinh dáng mảnh eo thon, nhu hòa khả ái. Đã có lần Thịnh lão phu nhân còn muốn cưới nàng về làm vợ cho Trường Bách, chỉ tiếc vị thị lang ngũ phẩm ở Hộ Bộ kia, cũng là cha của Yên Nhiên thì lại cho rằng gả con gái cho nhà Thịnh Hoành là quan cùng cấp thì hơi lãng phí, cho nên việc này không được đề cập tới nữa.



Một đám con gái được dẫn vào Uy Nhuy Hiên thưởng trà. Bọn hầu gái sớm đã chuyển tới các loại cẩm đôn tú ỷ cùng bàn trà kiều án, lại mang lên một ít bánh ngọt tinh xảo cùng chén trà, Như Lan cười nói: “Đây là bạch trà[‘] cậu tôi mang từ Vân Nam tới, các chị thử xem, uống có ngon không?” Mấy cô gái nghe xong thì cực kỳ hứng thú, liền cầm lên nhấp thử vài ngụm, khóe mắt nheo lại. Mặc Lan che miệng khẽ cười nói: “Em Năm, em cũng thật là, cái thật sự hiếm lạ thì hẵng lấy ra khoe với mọi người, làm như các chị em ở đây còn chưa thấy bao giờ! Đừng nói là bạch trà của Vân Nam này, cho dù là bánh trà[‘] ở biên giới Tây Tạng, lần trước em Ngô cũng lấy cho chúng ta thử rồi mà!”



[‘]Tú ỷ là ghế dựa có thêu hoa văn


“Chớ chớ!” Minh Lan vốn dĩ đang yên lặng lắng nghe, nghe thấy thế thì kinh ngạc thốt lên một tiếng, bắt đầu nhẹ giọng nói: “Chị không thể cứ hồ đồ mà gả đi thế được! Con gái cả đời chỉ có thể gả một lần, một lần chỉ có thể gả cho một người, bây giờ nếu chị không để tâm, về sau nhìn lại có muốn hối hận cũng không được đâu! Bảo ông nội chị đi điều tra, phải tra thật kỹ, nếu không tốt thì ngàn vạn lần không thể gả!”



Yên Nhiên nín khóc mỉm cười: “Cái con bé này, sao mà cứ mở miệng một câu “gả” hai câu “gả” là thế nào! Thì ra em cũng muốn gả cho người ta rồi hả!”



Trêu ghẹo ở mức độ này với Minh Lan thì chẳng đủ để nhét [‘]kẽ răng, sắc mặt nàng còn chẳng có chút thay đổi nào, nghiêm mặt nói: “Chị Yên Nhiên, em biết chị không muốn ông bà nội đối đầu cùng với cha, nhưng mà chị cũng nên ngẫm lại bản thân đi! Mẹ kế của chị mặc dù em chưa gặp qua lần nào, nhưng có nghe nói một chút, cũng không phải người dễ chung sống, lời nói thì khó nghe, nếu như chị gả đi được như ý, thì chắc chắn bà ta sẽ dựa hơi chị, nhưng nếu như chị bị ức hiếp, chị nói xem bà ta sẽ cho chị một chỗ để dựa dẫm sao?”



[‘]Kiểu như nói đùa như vầy chưa thấm vào đâu nhé, da mặt bạn dày, “châm chọc” như vậy thì không thủng được =



Sắc mặt Yên Nhiên trắng bệch, trong lòng rối loạn, Minh Lan đứng lên, đi ra giữa, giơ nắm tay lên, nói thật hào hùng: “Chị Yên Nhiên chớ để về sau hối hận, chị mặc dù không còn mẹ đẻ, nhưng rốt cuộc vẫn là con bà cả, ông bà nội vẫn còn mạnh khỏe, nhưng mà em thì sao? Chỉ là con vợ lẽ, chỉ có một mình bà nội! Chỉ là, mọi thứ của em tuy không bằng chị, nhưng nếu có người ép em cưới một tên thối tha, thì em cũng phải vẫy vùng, không thể không để cá chết lưới rách.”



Yên Nhiên nhìn Minh Lan đầy kinh ngạc, khuôn mặt mềm mại xinh tươi yên ổn, nhưng lại mơ hồ ánh lên vẻ kiên nghị quả quyết. Đáy lòng Yên Nhiên bỗng sinh ra dũng khí, đi qua thân thiết kéo tay Minh Lan lại, dịu dàng nói: “Em gái ngoan, em yên tâm, chị tất nhiên sẽ không buông xuôi! Em thật lòng đối đãi như vậy, chị có chết cũng không quên tấm lòng của em!”



Minh Lan bảo nàng nói như vậy rất mắc cỡ, nhìn thẳng nàng, thấy vẻ mặt nàng tự nhiên thì yên tâm nói: “Nói cái gì mà chết với chả sống, đừng có nói bậy! Về sau chị bớt qua lại với mấy người nhiều chuyện đi. Lão phu nhân nhà em không cho em ra ngoài giao thiệp với các chị, bà nói cái gì mà “chị em tri kỷ không cần nhiều, vài người là đủ rồi”, em hiện giờ mới biết bà thật sự là tinh tường!”



Yên Nhiên cười nói: “Dụng ý của lão phu nhân nhà em cũng không chỉ có vậy thôi đâu, bà nội của chị đã tiết lộ một chút, chuyện hôn nhân của em trong lòng lão phu nhân đã sớm có chủ ý rồi, đáng tiếc là các bà đều rất kín tiếng, chị làm cách nào cũng không moi được tin tức.”



Trong lòng Minh Lan cực kỳ tò mò, nhịn không được, trên mặt hơi nóng lên: “Em mới có mấy tuổi, chị cứ lo cho thân chị trước đi!”



Kỳ thật dụng tâm của Thịnh lão phu nhân, Minh Lan đã nhanh chóng hiểu được. Cửa hôn nhân thích hợp trong thành Đăng Châu không nhiều, con trai qua lại trước kia thì đều đã rõ, có hai người chị tuổi cũng xấp xỉ, Vương thị cùng dì Lâm cũng không phải ngồi không, có tốt thì cũng không đến lượt Minh Lan, dứt khoát không cho Minh Lan xuất đầu lộ diện, mở “lối đi” khác.



Chính là ngày thường Thịnh lão phu nhân cùng Minh Lan không có chuyện thì không đề cập đến, một khi bàn chuyện hôn nhân thì một chữ cũng không lộ. Minh Lan lại không thể nôn nóng đến dò hỏi, aiz —– đành chờ vậy, chỉ mong ánh mắt tuyển cháu rể của bà so với tuyển con dâu cao minh hơn một chút.



A Di Đà Phật!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Quyển này về cơ bản là tất cả các nhân vật quan trọng đều lên sàn hết, mọi người yên tâm, chỉ có điều điền văn thì có chút dông dài, thực xin lỗi.



Đóng dấu! Cám ơn!