Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 52 : Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng

Ngày đăng: 12:18 19/04/20


Thịnh lão phu nhân hồi phủ, hai nhà Thịnh Hải bắt đầu đưa lục lễ. Hải gia là danh môn Đông Dương, Thịnh Hoành quyết chí tuân thủ toàn bộ cổ lễ. Lúc Minh Lan đến thỉnh an thì thấy Vương thị thả một con nhạn thật béo khỏe bị trói chân trên bàn ở chính đường, nàng tò mò lấy ngón tay chọc chọc, khổ thân con chim nhạn bị buộc mỏ, chỉ có thể đảo con ngươi khinh bỉ đầy cá tính nhìn Minh Lan.



“Chim sống à?” Minh Lan khẽ thở ra, “Không phải bây giờ đều dùng đồ sơn khắc sao?”



Như Lan cũng trề môi: “Nhà thư hương mấy đời mà, hay câu nệ, mấy hôm trước đưa tới đấy, chăm nó cứ như chăm các cụ tổ ấy.”



Thịnh Hoành đặc biệt mời vị bằng hữu tốt, Liễu đại nhân ở đại lý tự tới nhà họ Hải làm lễ nạp thái cầu thân. Nhân lúc Hải đại nhân sắp rời kinh, thời gian hữu hạn, hôm đó tiện cầm canh thiếp bát tự của tiểu thư Hải gia về. Sau đó Thịnh Hoành làm bộ mời một quan môi cùng thầy bói đối chiếu bát tự, lại đặt lên bàn thờ tổ tiên cúng bái hai ngày, đương nhiên, nhất định sẽ rút được quẻ cát triệu (quẻ lành).



Cứ như vậy, mới quyết định hạ sính, hôn sự định vào tháng sau, mười tám tháng chạp, đại cát đại lợi.



Cuối năm nhiều việc vui, năm nay là đại thọ của Tương Dương hầu, phụ thân Bình Ninh quận chúa, nhân họ Thịnh với họ Tề có họ hàng xa, Trường Bách với Tề Hành lại là bạn học nhiều năm bèn mời họ Thịnh tới.



Sớm hôm nay, Thúy Vy bắt Minh Lan dậy sớm trang điểm tỉ mỉ, vận áo dài đối khâm gấm trù màu đỏ nhũ nhạt, phối với váy hoa xếp li màu hồng, tóc dày búi thành kiểu loan nguyệt dịu dàng, cài trâm vàng ròng nạm điểm thúy, bên mai lại cài thoa kim tước bằng tơ vàng bọc trân châu, thoa hình sải cánh dang rộng, khẽ rung rinh, trông xinh xắn có hồn.



Cả bộ này đều là kiểu mới nhất được làm ở Hựu Dương. Đợi đến lúc vào phòng phu nhân, thấy hai cô Lan kia cũng đều mặc áo mới. Mặc Lan vận áo lụa dài xanh nhạt thêu ngọc lan toàn thân cùng với váy thêu chìm sen xanh dưới trăng bằng kim tuyến, thắt eo nhỏ nhắn yêu kiều, xinh xắn nhã nhặn. Như Lan vận áo bối tử đối khâm (áo vạt dài tầm trung cài khuy hai bên) đỏ chót thêu trăm bướm đậu hoa, trông cũng phú quý lộng lẫy.



Vương thị đứng ở vị trí phụ huynh mà dặn dò ba cô con gái mấy câu “phải tuân thủ phép tắc nghe nhiều nói ít” các kiểu. Minh Lan hiểu rõ đây là đang nói Mặc Lan, lén nhìn một cái, thì thấy đến cuối Mặc Lan cũng không có lấy một phân biến sắc.



Mành vải dày che trong xe ngựa đung đưa ước chừng một canh giờ thì tới phủ Tương Dương hầu. Cửa lớn hầu phủ rộng mở, hai bên treo hai câu đối đỏ, ở trên cao còn treo chằng chịt những pháo là pháo đỏ chót. Vì đoàn người Vương thị là khách nữ, cho nên đi vào từ cửa bên, rời khỏi xe ngựa nhà mình bước lên kiệu mềm bên trong hầu phủ, lại thêm một lát nữa thì đến cổng trong, nhóm khách nữ mới hạ kiệu.



Ở cổng, từ sớm đã có nha hoàn hầu gái chờ đón người. Đám người Vương thị bấy giờ mới có cơ hội cẩn thận quan sát, chỉ thấy phía trước mặt rộng rãi, trong phủ cao rộng trang nhã, phóng tầm mắt ra xa còn thấy cầu nhỏ nước chảy cùng với núi giả hàng cây. Một hầu già dẫn nhóm Vương thị đi trên đường, đi qua cổng man tử, từ từ đi dọc hành lang. Vương thị và mấy đứa con gái đều không lộ thần sắc nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy nơi nơi treo tranh điêu khắc, quả thực là phong thái phú quý, ngay cả chấn song của cũng mạ vàng.



Vương thị thầm giật mình, chả trách quận chúa Bình Ninh trời sinh đôi mắt gắn trên đỉnh đầu, đảo mắt nhìn sang ba đứa con gái. Mặc Lan trong lòng cực kì hâm mộ, vẻ mặt coi như bình tĩnh, chỉ là nụ cười hơi cứng ngắc trên mặt. Như Lan thì rõ rệt hơn, trong mắt không che giấu nổi vẻ vui sướng ao ước. Vương thị lại nhìn Minh Lan – chốc lát ngẩn cả người.



Chỉ thấy Minh Lan dường như chẳng hề gì, vẻ mặt như bình thường, thái độ thản nhiên trôi chảy, cũng không có vẻ giả vờ, thế nhưng trông như là không để mắt đến phú quý trước mặt. Vương thị không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa.
Minh Lan chớp mắt đã hiểu, giống như bị đánh cho một côn ngửa ra phía sau, trong bụng tự mắng mình là heo, vừa rồi dập đầu đến choáng váng, dĩ nhiên quên béng gốc rễ vụ này rồi.



Thế hệ đầu nhà Tương Dương hầu với nhà Ninh Viễn hầu vốn là anh em, có điều đời thứ hai nhà Tương Dương hầu không có con trai, cũng chẳng biết vì sao lại thế, ông ta không nhận con cháu anh em nhà mình làm thừa tự, mà lại về quê nhận một người tộc Cố hầu như chẳng quan hệ gì làm thừa tự, từ đó trở đi, Tương Dương hầu với Ninh Viễn hầu bèn cắt đứt liên hệ, ngay cả tên tự vai vế lớp con cháu cũng không giống nhau nữa.



Có điều bây giờ, con trai độc nhất của Tương Dương hầu mất sớm, chỉ còn một đứa con gái là Bình Ninh quận chúa, ông ta cố gắng đến năm sáu chục tuổi thì hay bản thân mình đến cùng là không thể sinh được con trai, buộc phải nhận cháu trai họ làm thừa tự. Cho nên vừa rồi bên cạnh lão hầu gia mới có một đám con cháu họ Cố tụ tập như thế, e là đều nhằm vào tước vị cả, cha của Liên nhi chính là một trong những đứa cháu của lão hầu gia.



Vừa rồi trong đám người đứng đó có vị hôn phu trước kia của Yên Nhiên sao? Chết tiệt, thế mà lại không để ý nhìn!



Minh Lan cố sức mà nhớ lại tình hình lúc nãy, hình như… Hình như là…, nàng đã lạy một đám chú họ trong đó có hai vị đầu trâu mặt ngựa, có điều là vị đầu hoẵng này, hay là vị mắt chuột kia nhỉ? Minh Lan hận không thể cào đầu mình ra, làm thế nào cũng không nghĩ ra được.



“Hai nhà chúng ta vốn không qua lại, lúc này nhà bác cả đặc biệt tới mời, muốn mời nhà Ninh Viễn hầu tới để chọn con thừa tự, chị cũng là lần đầu tiên gặp người nhà kia, ông cả nhà chị thân thể không khỏe nên không tới, chỉ có ông hai và ông ba tới thôi.”



Liên nhi ngẩng đầu, chu môi nói, sau đó lại tiếp tục truy vấn Minh Lan: “Em nói xem, vì sao tiểu thư nhà họ Dư không chịu gả sang bên này, có phải là do nghe ngóng lời đồn đại gì không?” Liên nhi nói như thể người nhà đang vô cùng quan tâm, nhưng nét mặt lại bán đứng chị ta, bộ mặt chị ta chính là kiểu hưng phấn muốn hóng hớt chuyện thị phi.



Minh Lan có được cái cớ mắt thấy tai nghe từ nhà họ Dư, ra vẻ không quan tâm, thản nhiên nói: “Không phải, chẳng qua là lúc ấy Dư các lão với nhà họ Đoàn ở Đại Lý đã có hôn ước bằng miệng. Về sau hai nhà trời Nam đất Bắc chia cách, nhà họ cũng quên mất, ai dè đầu năm nay, nhà họ Đoàn lại gửi thư nhắc tới hôn sự. Dư các lão giữ tín, bèn không nói hai lời đồng ý hôn sự.”



Liên nhi khó nén được vẻ thất vọng: “Chính là như vậy sao?”



“Đúng vậy, còn thế nào nữa?” Minh Lan cố hết sức khiến cho giọng mình có vẻ thành thật, “Thật ra Dư các lão rất vừa ý hôn sự với nhà Ninh Viễn hầu, bằng không, lại hứa gả cô hai qua bên đó còn gì, việc cưới hỏi định chưa? Lúc nào thế?”



Không nghe được điều mình dự đoán, Liên nhi vô cùng thất vọng, vẫy vẫy tay áo, nói tùy ý: “ Định rồi, định vào tháng giêng đó.”



Sau đó lại chuyển hướng quay sang trò chuyện với Mặc Lan. Minh Lan thở phào nhẹ nhõm, học theo động tác của Vương thị chắp hai tay dưới ống tay áo, thầm niệm: A di đà phật, may mà nhà họ Dư giải quyết tốt hậu quả, không lộ ra chút tin đồn nào, bằng không nàng cũng chết dở, Thái thượng lão quân chứng giám, sau này nàng sẽ không bao giờ kích động nữa.