Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 53 : Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Khách nữ lục tục kéo đến, một đám phu nhân quần áo trang sức lộng lẫy tụm năm tụm bảy ngồi cạnh nhau uống trà tán gẫu. Nhóm các tiểu thư đương thì thanh xuân cũng dần đến nhiều, những người quen biết nhau từ trước thì ghé vào cùng một chỗ hàn huyên. Nhóm nữ quyến đang ngồi nếu không phải con cháu nhà công khanh thì cũng là con em nhà đại quan phẩm cấp cao, ít nhất cũng phải là xuất thân từ nhà quan lại.
Mặc Lan hình như nhìn thấy ai đó, cười đứng dậy, bước tới kéo hai ba cô gái mặc áo hoa lại nói chuyện, Liên Nhi quay sang Minh Lan cười nói: “Chị gái em nhân duyên tốt thật.” Như Lan nhìn Mặc Lan cười nói trong đám người, bĩu môi không vui, nói: “Cái loại bản lĩnh này từ trước tới nay không phải ai cũng biết được đâu.”
Minh Lan nhìn sang, phát hiện Mặc Lan tươi cười giữa đám quý nữ, góp vui đôi câu một cách triệt để, rất có ý nịnh bợ lấy lòng, không khỏi âm thầm lắc đầu – đều không phải thuộc cùng một giới, chẳng nhẽ cứ nịnh bợ thì sẽ mọc ra một tình bạn thực sự sao?
Trong phòng này Liên Nhi chỉ là con cháu chi thứ, chị ta cũng chỉ quen biết vài người quyền quý, lại chỉ quen qua quýt, nên vẫn như trước ngồi bên hai cô Lan.
“Tiếc là hôm nay trời lạnh, trên đất cũng đã kết băng mỏng, nếu không chúng ta đã có thể ra ngoài đi dạo, phu nhân đã khuất của lão hầu gia đến từ đại tộc ở Giang Nam, cho nên khuôn viên ở đây cũng phỏng theo khuôn viên kiểu Giang Nam, nếu như vào lúc xuân về hoa nở thì rất thích hợp để ngắm nhìn.” Liên Nhi tiếc hận nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ vô cùng mong muốn được ra bên ngoài.
Minh Lan nhìn bên ngoài trắng mịt mùng, lạnh đến rùng mình khẽ rụt ngón chân, nhìn Liên Nhi cười nói: “Chị là người trong tộc, lúc nào mà chẳng tới được? Đợi trời ấm lên thì đi.”
Liên nhi lắc đầu, khổ sở nói: “Quận chúa nhiều phép tắc lắm, thân thích ở chi thứ như bọn chị có muốn lui tới cũng khó khăn, huống hồ gần đây cô ấy thường mời khách quý đến, bình thường cũng chẳng gọi bọn chị đến nhà.”
Như Lan đang buồn phiền thì nghe được mấy câu này, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, hỏi: “Có phải Gia Thành huyện chúa không? Bên ngoài đều nói quận chúa và Lục vương phi qua lại thân thiết đấy.” Liên Nhi giả bộ thần bí: “Tôi cũng không nói thế,… Ai da, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Đương lúc nói chuyện, hầu gái bên ngoài truyền vào, Lục vương phi cùng Gia Thành huyện chúa tới.
Bình Ninh quận chúa dẫn đầu ra nghênh đón, khách nữ đang ngồi lập tức đứng lên, hoặc theo ra bên ngoài, hoặc đứng chờ ngay ngắn tại chỗ. Hai cô Lan và Liên nhi ngồi ở góc không làm người khác chú ý, ba cô gái ung dung lui sang một bên.
Một lúc sau một đoàn nữ quyến phần phật áo gấm trâm rạng tiến vào, dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang nói chuyện thân thiết với Bình Ninh quận chúa. theo sau là một thiếu nữ bừng bừng khí thế, Minh Lan biết rõ, đó là mẹ con Lục vương phi.
Lục vương phi trắng trẻo phúc hậu, vận áo bối tử đỏ thẫm hoa văn tròn kim tuyến, trông vô cùng nhã nhặn, bên người có rất nhiều nữ khách tụ tập vấn an. Minh Lan lại nhìn Gia Thành huyện chúa, chỉ thấy nàng ta duyên dáng, khí độ cao quý, lộ khuôn mặt trái xoan dặm phấn mỏng, Minh Lan không nhịn được cười, khẽ nói: “Huyện chúa cũng có vài phần tương tự quận chúa.”
Liên Nhi vỗ vai Minh Lan, khẽ nói: “Em nói đúng quá, chị cũng cảm thấy như thế.”
Gia Thành huyện chúa ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đương thì hoa ngậm nụ hé nở, được bảy tám vị quý nữ vây quanh nói chuyện, tựa như muôn sao vây quanh trăng, chốc lại cười duyên chốc lại pha trò, có vài phần tương tự Bình Ninh quận chúa.
Tề hành cẩn thận nhìn Minh Lan từ trên xuống dưới, chỉ có mấy tháng không gặp, Minh Lan dường như thay da đổi thịt, mặt như nước rạng sắc xuân, mắt như trăng rọi ánh ngời, Tề Hành dường như hơi chút thất thần, cười nói: “Em cao lên, cũng … Xinh đẹp hơn.”
Minh Lan ngẫm nghĩ một chút, tới trước mặt Tề Hành, nghiệm túc nói: “Anh Nguyên Nhược, anh đã gặp Gia Thành quận chúa chưa?”
Tề Hành ngẩn ngơ: “Gặp rồi. Sao thế?”
Minh Lan nặng nề thở dài, quyết định nói thẳng ra: “Anh Nguyên Nhược là người thông mình, lẽ nào chuyện cả kinh thành đều biết, anh lại không hay? Tâm ý của quận chúa, anh làm con chắc phải sớm biết rồi.”
Tề Hành mân môi, mặt biến đổi trong giây lát, sau đó từ vẻ mặt hoảng hốt dần biến thành quyết tâm, chợt ngẩng lên nói: “Tôi không tình nguyện, nàng ấy, nàng ấy… Tôi không thích.”
Minh Lan cực kì bất lực, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Không nói việc có thích nàng ấy hay không, nhưng anh cũng chớ nên tới tìm em. Em biết anh từ nhỏ giao hảo cùng anh chị em em, nhưng nay chúng ta đều lớn cả rồi, sao anh không kiêng kị em? Nếu nói dăm ba câu, chị em em đều bị liên lụy cả.”
Tề Hành cũng không biết đã nghĩ thông suốt điều gì, nhướn mày cười, cười tươi như hoa, phảng phất mấy phần ngây ngô, dịu dàng nói: “Tôi không phải là đùa giỡn em, cũng sẽ không làm như thế. Tôi cũng biết tốt xấu, chỉ là anh cả em vào hàn lâm viện, sau đó tôi e ngại không tiện đến nhà em.” Nói nhẹ nhàng, khẽ khàng, “Chỉ là muốn gặp em thôi, nhớ vô cùng.” ( úi dời, này thì tỏ tình =)).
Cho dù Minh Lan ở tòa án đã tôi thành thép, lời tỏ tình rấm rức triền miên bực này giáng xuống, nàng cũng không nhịn nổi mà đỏ mặt. Thế nhưng hiện thực như thanh sắt cắm trước mặt, Minh Lan nỗ lực rắn lòng: “Cậu Tề, xin hãy có chừng mực, nhà chúng tôi kém cỏi, không đảm nhận nổi hậu ý của cậu đâu ạ.”
Vẻ mặt Tề Hành mịt mù, ngơ ngác nói: “… Tôi chỉ là thích em.” Nàng vừa gàn dở, lại soi mói, trước mặt thì ngoan ngoãn thành thật, sau lưng lại hẹp hòi lười biếng, đối đãi với cậu ta cũng không tốt, còn lừa cậu ta trốn cậu ta, thế mà cậu ta vẫn một mực thích nàng.
Minh Lan trong lòng thấy đau xót, ép buộc chính mình nhìn thẳng vào mắt cậu ta, khẩn khoản nói: “Coi như tôi van cầu cậu, cậu trước sau cũng đừng nhắc tới tôi nửa câu, nếu có chút lời đồn đại nào, đừng nói là quận chúa, mà là Lục vương gia, nhà tôi làm sao động vào được? Mặc dù có không phải là Gia Thành quận chúa đi chăng nữa, thì cũng chẳng tới phiên một đứa con vợ lẽ nhỏ nhoi như tôi, cậu Tề từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe, lẽ nào lại không hay?”
Tề Hành biết nàng nói sự thực, mặt xám tái, dáng vẻ chán nản.
Minh Lan nhẫn tâm, thêm vào mồi lửa: “Sau này đừng tìm tôi nữa, dù có gặp cũng đừng nói chuyện, cần phải nói thì cũng hãy dùng lễ mà đối đãi! Trên đời này, con gái sống khó khăn tới mức nào, nếu có lời ong tiếng ve, tôi chỉ còn đường chết thôi! Cậu hãy nhớ kĩ!” Minh Lan trực tiếp nhìn Tề Hành, ánh mắt khẩn cầu mãnh liệt, Tề Hành thành thật gật đầu.
Minh Lan bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu, xoay người rời đi. Tề Hành chỉ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Minh Lan, dần dần ở cuối hành lang cũng không còn thấy bóng dáng