Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 55 : Con dâu gương mẫu
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
“Đang yên đang lành, nàng làm gì mà phát giận lên thế, Hành nhi cũng lớn rồi, nàng hở một chút là đánh người trong phòng nó, mặt mũi con còn ra sao nữa.”Tề đại nhân đổi thường phục, ngả người trên kháng nói chuyện cùng vợ.
Bình Ninh quận chúa khoác áo bối tử gấm Vân Nam dệt màu xanh lá, bưng bát thuốc trà lung linh uống, nghe vậy thì trầm mặt: “Cái gì mà mất thể diện, ông ngoại nó mừng thọ, nó không giúp đỡ việc vặt, cũng có thể nhân cơ hội làm quen thêm nhiều chú bác bề trên. Thế mà nó lại giỏi lắm, vận hết tâm tư nghĩ ra mánh khóe thậm thụt nhường ấy, hứ, thấy người ta không đáp ứng nó liền thất hồn lạc phách cả ngày, lúc vừa tiễn khách xong, mặt mũi khó coi, còn tưởng là đòi nợ đấy.”
Tề đại nhân cũng thở dài nói: “nàng cũng đừng tức giận, nàng đã đưa Xuân Nhi đi xa rồi, việc này cũng không có ai biết cả; ai… Rốt cuộc là nhà thư hương, con gái nhà người ta cũng có chừng mực, chuyện này cứ thế chưa từng xảy ra thôi.”
Bình Ninh quận chúa ngạc nhiên hỏi: “Vậy chàng than giận cái gì?’
Tề đại nhân ngước mắt nhìn xà nhà chạm hoa văn mây, buồn bã nói: “Ta và nàng chỉ có đứa con trai này, nó từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện, đọc sách tấn tới. Lúc nó tám tuổi, đi theo con trai nhỏ nhà Lệnh quốc công ra ngoài đá dế, lúc về bị nàng trói lại đánh cho một trận nên thân, ban đêm ta đi thăm nó, nó lại gắng gượng sức lực làm bài tập tiên sinh giao cho.”
Bình Ninh quận chúa trầm mặc không nói, Tề đại nhân lại nói: “Hành nhi từ nhỏ chưa từng khiến chúng ta bận tâm, chưa từng đòi hỏi cái gì, chỉ có lần này, nó không thuận theo mong muốn của nàng. Lại nói, mấy năm trước ta cũng nhìn ra được nó vô cùng để ý khuê nữ nhỏ nhà anh Thịnh, khi ấy ta cũng không nói gì, chỉ nghĩ nó chưa từng gặp thế nào là con gái, đứa trẻ có chút si mê cũng là phải, lớn thêm chút nữa thì sẽ ổn thôi. Ai, nhưng hôm nay, ta thấy nó đúng là thực sự thích cô bé kia…”
Bình Ninh quận chúa sắc mặt biến đổi mấy lần, khẽ mấp máy cười nói: “Đều nói mẹ hiền cha nghiêm, chúng ta lại đổi vai cho nhau, thiếp làm mẹ nhẫn tâm, chàng làm cha từ bi, nhưng chàng có bằng lòng để con trai cưới con vợ lẽ một vị quan ngũ phẩm về làm dâu được không?”
Tề đại nhân im lặng, Bình Ninh quận chúa hé mắt nhìn trộm sắc mặt của chồng, thấy ông ta rũ mí mắt bèn chậm rãi nói: “Đứa cháu kia của chàng tuy ốm yếu, nhưng đến ngày hôm nay nói cho cùng vẫn là êm đẹp, thiếp cũng không thể vì để con trai mình có khả năng kế tước vị mà nguyền rủa thằng bé kia mất sớm, nhưng cứ thế này, chúng ta cũng phải nghĩ cho tương lai Hành nhi chứ! Thiếp cũng sớm đã dò xét ý tứ trong cung, thánh thượng vẫn là ưng ý tam vương gia, duy chỉ có điều ngài ấy không có con trai. Như hành động của Lục vương phi ngày hôm nay cũng là ở trong cung có quan sát, thánh thượng cái gì cũng chưa thấy nói, thế không phải là ngầm cho phép sao? Thiếp thấy Gia Thành huyện chúa ngoại hình tính tình đều ổn, cửa hôn nhân tốt như việc còn tìm ở đâu ra.”
Tề đại nhân lại thở dài, luận tài ăn nói ông ta chưa bao giờ là đối thủ của bà vợ quận chúa này: “Chỉ mong Hành Nhi có thể quay đầu.”
Bình Ninh quận chúa nhìn khuôn mặt hiền lành của chồng mình, nhớ tới bộ dạng đứa con trai vừa mới quỳ gồi khóc lóc đầu khổ khẩn cầu mình, cũng hơi hơi mềm lòng. Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau một hồi, chỉ nghe âm thanh Bình Ninh quận chúa quấy thìa trong chén thuốc bằng sứ trong trẻo. Một lát sau, sắc mặt Bình Ninh quận chúa giãn ra, dịu giọng nói: “Thiếp cũng yêu thương con trai, nếu… Nó thích thật, chi bằng sau khi huyện chúa vào cửa, chúng ta đến cầu làm vợ lẽ cho Hành Nhi? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con vợ lẽ, thế cũng xứng rồi…”
Lời còn chưa dứt, Tề đại nhân gần như bị sặc, ho khan, ông ta liên tục xua tay nói: “Chớ chớ chớ, nàng chớ có ý nghĩa này!… Bản thân anh Thịnh không nói làm gì, cậu cả nhà anh ấy mắt thấy là có tiền đồ, mới vừa được tấu trước mặt thánh thượng hai lần, đã được thánh thượng khen ngợi một hồi. Anh thịnh là người có tâm kế, nàng nhìn hôn sự hai đứa con trai con gái mà xem, một bên gả nhà quyền tước, một bên cưới nhà thanh lưu, anh ấy há lại tùy tiện gả con mình làm thiếp? Sau này ở trên quan trường còn gặp ta hay không? Vả lại anh ấy cũng nói với ta, khuê nữ nhà người ta từ nhỏ đã được lão phu nhân nuôi dưỡng, lão phu nhân nhà anh ấy là người nào nàng so với ta phải rõ hơn chứ.”
Bình Ninh quận chúa vẫn không phục: “Chỉ là một đứa con vợ lẽ, có gì mà không được?”
Tề đại nhần liếc vợ một cái: “Ta nói thêm câu này thôi, nàng mấy ngày nay chớ bị người ta thổi phồng vài câu đã lung lay, nếu anh Thịnh thực sự định để con gái làm thiếp người ta, hà tất gì mà không phải Hành nhi thì không được, trong kinh, trên đất này, có biết bao vương công quý tộc, anh ấy nếu thật sự có thể mặt dày mà đem tặng con gái, nói không chừng còn có thể làm được trắc phi ấy!”
Bình Ninh quận chúa nhớ tới tình hình hôm nay mình thấy Minh Lan, ngay cả bản thân cũng không nhịn được mà nhìn bằng hai mắt, nhan sắc như vậy kiếm chức trắc phi e là cũng không khó, suy nghĩ một chút bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, Tề đại nhân ngạc nhiên nói: “Sao thế?”
Đến cả Vương thị từ đầu định ra oai phủ đầu với con dâu, cũng hoàn toàn bới không ra một khuyết điểm nào, có đôi khi không việc gì bới lông tìm vết nói hai câu, Hải thị cũng thành tâm thành ý nhận sai, còn ra vẻ cảm kích mà cảm ơn Vương thị chỉ bảo, vẻ mặt chân thành, thái độ ngoan ngoãn, là hoàn toàn toát ra từ tấm lòng, hay là ảnh hậu diễn viên vậy.
“Con ngốc, làm gì có ai muốn chịu khổ? Chẳng qua nó có thể đạt được đến tình cảnh này, cũng là đứa khá.” Thịnh lão phu nhân ôm cháu gái nhỏ vùi trên kháng cười ha hả nói.
Quả thật Vương thị nhanh chóng biết được lợi hại, sau vài ngày trôi qua may mắn, Thịnh Hoành lại nhịn không được chua chat mấy câu, tuy không nói trực tiếp, nhưng cũng ám chỉ, năm xưa nàng hầu hạ mẹ già ta thế nào, nay làm mẹ chồng lại yên tâm thoải mái hưởng thụ con dâu cung phụng các kiểu. Thịnh Hoành cứ không ngừng như thế, đến cả ma ma hầu già lâu năm trong phủ cũng lén nhìn, đều khen ngợi mợ cả, nhịn không được thầm chế giễu Vương thị hai câu, tin đồn nhiều lên, Vương thị không biết làm sao.
Quả thực Vương thị rất chột dạ, nàng ta ở với chú thím đến mười mấy tuổi, rồi chưa ở với mẹ ruột đến hai năm đã lấy chồng. Chú thím không có con gái, đối đãi với nàng chu đáo như ruột thịt, mẹ ruột lại hổ thẹn với nàng, cũng chưa từng nghiêm khắc bắt ép nàng. Chờ đến khi nàng vào phủ Thịnh, lão phu nhân cũng không hề bày ra điệu bộ mẹ chồng, nàng bèn cứ thế đấu đá bừa bãi mà sống đến giờ.
Hôm nay có một tấm gương sống sờ sờ chiếu bên người, nàng giờ thấy cả người bứt rứt. Cuối cùng vào ngày 30 Tết, người nhà họ Thịnh tề tựu ăn tất niên, lão phu nhân nhìn Hải thị bận bịu xoay mòng mòng như vậy, quay sang Vương thị mỉm cười, chậm rãi nói một câu: “Con so với ta thật là có phúc, có con dâu để sai khiến như vậy.”
Lời này thâm sâu vô cùng, Vương thị đổ mồ hôi lạnh.
Vừa qua Tết, Vương thị ám chỉ Hải thị không cần kè kè hầu hạ mình. Hải thị ban đầu giả đò không rõ, Vương thị lại chịu đựng vài ngày, từ ám chỉ thành công khai. Hải thị liều chết không theo, nói như vậy không đúng phép tắc, chị ấy không dám bất hiếu. Vương thị gần như thổ huyết, thêm dì Lâm đổ dầu vào lửa, lần gần nhất Thịnh Hoành đến chỗ Vương thị, suýt nữa lấu mẹ chồng nàng dâu ra làm bài tựa, còn thêm phần khoái trá.
Cuối cùng Vương thị quyết tâm, cố ý không cho phép Hải thị hầu bên cạnh mình, nói chị ấy tới Thọ An đường hầu hạ. Hải thị phân ra nửa ngày hiếu kính với lão phu nhân, Vương thị bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão phu nhân tất nhiên sẽ không hà khắc với cháu dâu, thường bảo Hải thị nghỉ ngơi, có khi cùng Minh Lan chơi cờ đọc sách, có khi hợp với Phòng ma ma và Như Lan thành bốn người chơi bài. Sau khi thắng tiền chị dâu, Minh Lan lập tức thấy được chị dâu mới vừa hòa ái lại phóng khoáng. Hải thị tuy từ nhỏ đọc thi thư, nhưng cũng không có vẻ hủ lậu, đối xử với em trai em gái chồng rộng rãi hiền hòa, thân thiết rõ ràng.
Trường Đống còn mách với Minh Lan, từ lúc Hải thị tiếp nhận việc nhà, cuộc sống của nó với dì Hương cũng ấm lên nhiều, tiền tiêu tháng cũng nhiều hơn, quần áo đồ ăn cũng là đồ thượng thừa có chọn lựa.”
“Chị dâu, chị vừa tới đã hiếu thuận phu nhân như thế, không thấy mệt thấy sợ sao? Con dâu mới nào cũng phải thế nhỉ.” Minh Lan ra vẻ trẻ con không biết gì, thử thăm dò Hải thị.
“Thì anh cả em bảo chị cứ làm thế.” Hải thị thì thầm, ở với Minh Lan hai tháng, biết nàng dễ mến ngoan ngoãn, không phải kiểu người hay chọc ngoáy, cũng không phải con ruột Vương thị, lại không tùy như Mặc Lan Như Lan, chị em dâu có phần hòa thuận.
“Anh ấy bảo nhé, mệt không đến nửa tháng, chị có thể qua ải.” Hải thị tinh nghịch nháy mắt mấy cái.