Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 56 : Làm phụ nữ không dễ

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Vừa sang năm, ở thôn trang lại đưa lời đến Thọ An đường, bảo rằng cha của Thúy Vy có lẽ không ổn, bảo con gái phải mau chóng thành thân để xung hỉ, xin lão phu nhân ban cho ân diển. Thúy Vy là gái già trong nhà, anh chị đều đã lập gia đinh, cha mẹ chỉ còn bận lòng về chị ấy, lão phu nhân bèn gật đầu, sai Phòng ma ma ban cho nhà chị ba mươi lượng bạc để mua đồ cưới.



Minh Lan nhận tin, lập tức lấy từ trong phòng mình ra hai mươi lượng bạc cho Thúy Vy làm hồi môn, chị ấy đẩy tay không muốn: “Cô chủ tốt ơi, làm thế này không được đâu, hôm trước cô vừa cho hai miếng vàng đánh trang sức cùng với năm xếp vóc rồi còn gì, cái này thôi cũng đủ nhiều lắm rồi, cứ so với Thải Trâm trong phòng phu nhân lấy chồng trước đây thì, phu nhân cùng lắm cũng chỉ cho có hai mươi lượng bạc thôi, tôi vốn là người trong phòng lão phu nhân nên lúc này đây mới được thưởng hậu, cô chủ mà còn cho tôi thêm nữa, thì thứ nhất là phu nhân sẽ không vừa mắt, thứ hai là sau này chị em trong phòng lấy chồng, cô định sắp xếp thế nào đây?”



Minh Lan vô cùng cảm động, biết chị ấy là suy nghĩ hộ mình, hơi hơi ngượng ngùng: “Tôi biết chị có ý tốt, nhưng … Nếu không phải chị không an tâm về tôi, thì năm ngoái đã phải lấy chồng rồi.”



Thúy Vy nhìn trái nhìn phải không thấy ai, bèn lẳng lặng đóng cửa sổ, buông rèm ở sao gian xuống, rồi mới nói: “Có câu này tôi muốn hỏi cô, lúc này tôi đi rồi, cô phải đề bạt ngay một người, bọn nhỏ sớm đã nhìn trừng trừng rồi, cô đã có chủ ý gì trong lòng chưa?” Minh Lan cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này, ướm hỏi: “Chị thấy sao?”



Thúy Vy nói không cần nghĩ: “Nếu xét về tư lịch, thì là Yến Thảo, nếu xét về nhanh nhẹn được việc thì là Cửu Nhi, mà nói về… Nhan sắc tính tình thì là Nhược Mi.” Hầu gái hồi môn phần lớn đều ban làm thông phòng cho chàng rể, Thúy Vy nghĩ đến Nhược Mi bèn hơi do dự.



Minh Lan trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ cất nhắc Lục Chi.”



Thúy Vy giật mình nói: “Lục Chi mồm miệng đanh đá, sao cô lại nghĩ đến nó?”



Minh Lan mỉm cười, hỏi lại: “Nếu nói cất nhắc một đứa, bên dưới lại phải thêm vào một đứa nhỏ khác, Vưu ma ma lúc này đây cũng không thể thiếu phần muốn đề cử con gái mình, chị coi thế nào?”



Thúy Vy suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Vưu ma ma không phải là một người sáng suốt, toàn phải dựa vào cô chủ áp chế, nay lại đưa người nhà bà ấy vào đây, thế chẳng phải sẽ lại có thị phi à, còn không bằng trực tiếp xin người lão phu nhân, phu nhân hoặc mợ cả, thứ nhất thể hiện cô kính trọng trưởng bối, thứ hai, còn có sự việc năm ấy, chắc là họ cũng sẽ không đưa mấy đứa không biết điều đến đâu.”



Minh Lan gật đầu, nghiêm mặt nói: “Chị yêu quý, chị nói có lý lắm.” Nói rồi vẫn cứ đẩy cái hộp hai mươi lượng bạc qua, trầm giọng nói: “Mấy năm nay chị cũng đã vì tôi, vất vả không nói, lại còn đắc tội không ít người, chỗ bạc này chị không thể không nhận, nếu sợ gây chú ý, thì đừng để lộ ra, cất ở đáy rương mà mang đi.”



Thúy Vy dường như nghẹn ngào, từ trước tới nay chủ tử thưởng cho tôi tớ, vì để có danh tiếng tốt, hận không thể nói ra xung quanh, như cô Sáu tâm địa rộng rãi thế này, cũng không uổng mình một phen dốc lòng, chợt nghĩ đến lời ám chỉ của Phòng ma ma ngày đó, nói mai sau cô Sáu gả chồng, sẽ để chị làm nô tì hồi môn, trong lòng Thúy Vy xôn xao.



Thúy Vy là do đích thân Phòng ma ma bồi dưỡng, tin tức qua lại nhanh chóng, ngày hôm sau lão phu nhân bèn tìm đến chỗ Minh Lan, cười như không cười hỏi: “Con định đề cử con bé Lục Chi hả? Suy nghĩ gì vậy?”



Minh Lan thành thật thẳng thắn: “Cửu Nhi sẽ không ở lại dài lâu với con, Lưu ma ma nhất định sẽ giữ con gái lại, có cất nhắc cũng mất công. Yến Thảo với Đan Quất thì giống nhau, cái uy còn chưa đủ. Nhược Mi rất kiêu, chính là như hiện giờ nó còn xem thường cái này cái nọ, giả mà được lên làm đại nha hoàn, sợ lại sinh chuyện thôi. Cuối cùng, cháu gái thấy Lục Chi là còn được, tuy mồm miệng sắc bén, nhưng lại bớt đi một phần kiêu căng, thêm một chút ghét ác như thù, dạy dỗ cho tốt, chưa chắc đã không dùng được;… Thoạt tiên là con nghĩ vậy đó.”



Lão phu nhân thích thú hỏi: “Thoạt tiên? Thế còn bây giờ?”



Minh Lan ra vẻ gật gật gù gù: “Sau này con lại suy nghĩ thêm, không muốn để mấy chị em sinh ra giận dỗi nhau, luận về tư lịch thì nên cất nhắc Yến Thảo, nó chu đáo hiền hậu, giữ bên người cũng an ổn.” – Hiệu quả và lợi ích không phải điểm mấu chốt, tính ổn định áp đảo tất cả.



Lão phu nhân nghe xong, khẽ gật đầu nói: “Bà vốn cũng biết là chưa thỏa đáng, ai chà … Có một số việc vô vi an ổn lại là tốt,… Suy cho cùng vẫn hơn.” Ngữ điệu lẫn với một chút bùi ngùi, thấy khuôn mặt Minh Lan thanh tú trắng trẻo, nhớ tới đứa bé xinh xắn mũm mĩm ngày đó, thế mà nay cũng đã có ý thức cẩn thận suy xét quản sự, tâm tư gà mái mẹ cứ thế mà nảy sinh.




“Nhất định là hàng len rất tốt.”Minh Lan rất bình tĩnh.



Lặng im một hồi, hai người thoáng nhìn nhau một cái, xì một tiếng bật cười. Ánh mắt Hạ Hoằng Văn đẹp đẽ như nắng xuân lan ra ven hồ, nhìn người ấm áp vui tươi, cậu ta trầm trầm thở dài: “Làm thầy thuốc không dễ đâu nhé.”



“Cần gì phải thế? Đường đường xem bệnh không được sao?” Minh Lan cũng thở ra một hơi.



Hạ Hoằng Văn hé miệng cười: “Từ trước tới nay thì vẫn là giấu bệnh sợ thuốc mà, huống hồ là phụ nữ, “bệnh khó chữa” là những chữ tổn thương người nhất, chị gái em cũng là bất đắc dĩ thôi.”



Minh Lan lẳng lặng nhìn cậu ta, nói: “Anh cũng hiểu được làm phụ nữ là khó khăn?”



Hạ Hoằng Văn mặt mày hiền hòa, thuần hậu như dòng suối ấm sâu rộng vậy, nghiêm túc nói: “Nếu bà nội sinh là thân nam nhi, bản lĩnh y thuật của bà thiên hạ tất nhiên đều biết tới, đáng tiếc bà chỉ có thể ở trong nhà lo liệu việc gia đình, về già thì dạy dỗ tôi đây, một đứa cháu trai chẳng nên thân.”



Minh lan mỉm cười: “Không có đâu, sao có thể chẳng nên thân, em nghe nói anh đã mở được phòng chẩn bệnh rồi, có điều nói là phòng khám tiệm thuốc, em sẽ không chúc anh ăn nên làm ra, làm ăn phát đạt đâu.”



Hạ Hoằng Văn buồn cười trong bụng, liếc thấy Minh Lan hai má ửng đỏ bất thường, trong lòng bắt đầu suy xét, nghiêm mặt nói: “Nếu cứ nói bừa mà khen nhầm tại hạ thành kẻ tài, tại hạ bèn phải nói một câu này.”



“Xin mời nói.” Minh Lan không thèm để ý.



“Không nên uống rượu lạnh, đặc biệt là trước khi đi ngủ.”



“Ấy-“ Minh Lan theo phản xạ định che miệng, có loại cảm giác tức giận khi bị vạch trần ngay tại trận, chịu thua nói, “Anh –“ đang muốn chống chế, thấy Hạ Hoằng Văn cười trong suốt đang nhìn mình, dáng vẻ ung dung tự tại, bèn lúng túng, tức tối nói: “Anh đây cũng nhìn ra được à?!”



Hạ Hoằng Văn giả bộ than thở: “Không biết làm sao, người nào đó bảo tôi là nhân tài mà.”



Minh Lan đang túm tay áo khẽ buồn bực, thiếu chút nữa cong miệng cười.



Hạ Hoằng Văn nhìn Minh Lan ở đối diện, miệng uống cong, lộ ra hai hàm răng trắng trẻo khả ái, lại vô ý mà lộ ra dáng vẻ vừa giận vừa thẹn, mày biếc ánh lên trên làn da trắng ngần gần như trong suốt, tựa như màu xanh của chim công vậy.



Trong lòng cậu ta nóng lên, bèn cúi đầu, không dám nhìn nữa.