Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 83 : Em họ, xin chào

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Gia tộc Hạ thị nguyên quán ở Tô Nam, Bạch Thạch Đàm, nhân khi ông nội của Hạ Hoằng Văn Hạ lão đại

nhân đương nhiệm chức thái phó tự khanh liền ở lại kinh thành cho thuận

tiện. Phủ Hạ trước sau có ba tòa nhà, trước đây Minh Lan đã tới vài lần, biết trong phủ ngoài hai vợ chồng bác cả Hạ, một nhà bác hai, còn có mẹ con Hạ Hoằng Văn.



Ngày tháng sáu có vẻ nóng nực, Minh Lan ngồi phía bên phải bà nội, dọc

theo đường đi đều phe phẩy cây quạt hương bồ, một người quạt hai người

mát. Hơn nửa canh giờ xe ngựa mới đến nơi, bà hầu già của phủ Hạ đã sớm quen biết hai bà cháu họ Thịnh, vừa thấy người vẻ mặt đã tươi cười

nghênh đón, sau đó mở ô ra che cho hai bà cháu rồi dẫn vào phòng khách

hậu viên.



Họ Hạ cách hoàng thành khá xa, chung quanh rậm ngợp bóng cây, vừa đi vào hậu viên là thấy râm mát. Minh Lan hà ra một hơi nóng, lấy khăn lau hai gò má, gọi Đan Quất nhìn xem lớp trang điểm liệu có bị lem, Đan Quất

khẽ nói: “Cô chỉ thoa một lớp hương cao (một loại kem thơm, chắc giống BB cream 3 trong 1), ngay cả phấn cũng không thoa, nếu có chút mồ hôi cũng không sao đâu.”



Tiểu Đào bên cạnh liếc mắt nhìn Minh Lan hầu như không nhìn thấy lỗ chân long, da nhẵn nhụi, “Cô chủ yên tâm, mồ hôi cũng không có.”



Đi qua một cánh cửa thuỳ hoa, lại vòng qua sân chính phòng, cất bước vào phòng khách, chỉ thấy bên trong phòng khách bốn phía cửa sổ mở, ở giữa

là một cái bàn tròn lớn bày các loại hoa quả tươi và điểm tâm, hai bên

là hàng ghế mây tre mềm, chỗ cây liễu lá mảnh đón gió đặt một cái bồn

đồng, bên trong đặt vài khối băng, băng tan gió mát, trong phòng sảng

khoái hẳn, lão phu nhân và Minh Lan cùng cảm thấy tinh thần phấn khởi.



Chỉ thấy Hạ lão phu nhân ngồi ở chỗ cao nhất, cười đứng lên đón khách:

“Chị, thân thể khỏe không! Đến đây, để tôi bắt mạch cho chị trước nào!”

Nói xong liền cầm lấy cổ tay Thịnh lão phu nhân, nhưng lão phu nhân

thoáng cái rút ra, sẵng giọng: “Nào có ai làm chủ nhà như vậy, khách

tới, chị thứ nhất không mời ngồi, thứ hai không mời trà, lại nắm lấy tay người ta đòi bắt mạch! Thế nào? Rất sợ người ta không biết được chị là

cô chủ danh y nhà họ Trương phải không?!”



Mấy người nữ quyến đứng xung quanh cùng nở nụ cười, một phụ nhân trung

niên vận chiếc áo lụa đơn màu vàng nhạt thêu hoa chim đối xứng, phía

dưới vận váy thêu sợi trắng ngà, nhẹ nhàng đỡ Hạ lão phu nhân, cười nói: “Lão phu nhân không biết chứ, mẹ chồng tôi, ở nhà suốt ngày chỉ nghĩ

đến bà, thật không dễ dàng mới trông được người.”



Nói xong liền mời hai bà cháu họ Thịnh ngồi xuống, lại thuần thục gọi

hầu gái dâng thang thuốc giải cảm âm áp. Minh Lan trước tiên nghiêng

người hành lễ với vị nhị phu nhân nhà họ Hạ này, sau đó nhẹ nhàng xoay

người, quay về phía mẫu thân của Hạ Hoằng Văn lẳng lặng đứng một bên

hành lễ, sau đó mới ngồi xuống ghế mây.



Đợi tất cả mọi người đã yên vị, mẫu thân Hạ Hoằng Văn đứng dậy, khom

người hành lễ với Thịnh lão phu nhân, giọng mềm nhẹ như tiếng gió thổi:

“May mắn lão phu nhân có lòng nhiệt tình, một nhà chị con ở viện kia rất tốt, con thay cả nhà chị con cám ơn lão phu nhân.” Thịnh lão phu nhân

nhẹ nhàng phất tay, từ tốn nói: “Không hề gì, người sống trên đời, giúp

đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”



Hạ mẫu nho nhã yếu ớt, lại nói cảm tạ vài lần, sắc mặt hơi nhợt, Hạ lão phu nhân vội vã gọi nha hoàn đỡ bác ấy ngồi xuống.



Hạ nhị phu nhân vóc dáng hơi đẫy đà, cằm đầy trơn bóng, nói tới nói lui rất chu toàn, cho thấy là người chưởng lý gia vụ lão luyện lâu năm,

tươi cười ân cần nói: “Nghe nói quý phủ ngày gần đây có việc vui, cháu

đây xin chúc mừng một tiếng trước! Chắc lão phu nhân cũng không tiếc một chén rượu mừng cùng chúng cháu chứ!”



Thịnh lão phu nhân ở phủ Hạ phủ thả lỏng một chút, trêu ghẹo nói: “Chỉ

cần cháu chuẩn bị đủ lễ mừng, ta sẽ không ngại!” Hạ lão phu nhân cười

mắng: “Không phải ngày trước chị đã sớm quản mấy thứ tiền tài vàng bạc

đồ cổ này sao, lúc này càng già lại càng tham tiền nha! Sao có thể như

vậy!”



Thịnh lão phu nhân cố ý trợn mắt nói: “Dựa vào những lời này của chị, cũng phải đưa ra hai phần!”



“Chén rượu mừng của chị cũng thật là quá quý! Con dâu à, chúng ta không đi!” Hạ lão phu nhân cũng làm bộ phát cáu nói.



Hạ nhị phu nhân đứng ở bên cạnh mẹ chồng, nhẹ nhàng gõ cây quạt, hé

miệng cười nói: “Mẹ đừng vội, con dâu biết bấm đốt tay lại biết tính

tóan, biết Thịnh quý phủ tất có rượu mừng cũng sẽ không thiếu phần của
ngại bần yêu phú, nếu ban đầu trước khi họ Tào phạm tội, để khuê nữ nhà

họ và Hoằng Văn định hôn sự, hôm nay dù cho người ta có cười nhạo, mẹ

cũng nhận đứa cháu dâu này! Nhưng con đừng quên, ban đầu là họ Tào bọn

họ ghét bỏ cô nhi quả phụ các con, không có chỗ dựa. Lúc ấy ho Tào kiêu

căng phách lối, luôn miệng muốn gả khuê nữ gả vào chỗ cao! Hừ! Hôm nay

vừa khéo, nhà bọn họ suy tàn, chán nản, lại nhớ tới cô em gái này, có

Hoằng Văn đứa cháu ngoại này!”



Nói đến đây, Hạ lão phụ nhân lên giọng, cả giận nói: “Càng đáng trách

chính là, bọn họ lại còn dám lừa gạt nhà ta, rõ ràng không còn là ngọc

lành, còn muốn giấu diếm! Thật quá đáng giận!”



Hạ mẫu khóc thút thít, ngắt quãng nói: “Chị ấy vừa nói với con, lúc ở

Lương Châu cả nhà bọn họ thật sự là sống không nổi nữa, bị bức đến hết

đường, Cẩm Nhi mới phải làm thiếp của tay võ quan kia, ai biết qua mấy

tháng lại đại xá thiên hạ, bây giờ Tào gia cũng rất hối hận!”



“Thế thì sao?” Hạ lão phụ nhân trợn mắt nói, “Bọn họ lúc trước mơ mộng

hão huyền, sau lại cố tình dối trá, con còn muốn thỏa mãn chị con, để

con trai con lấy một nhà đã lụi bại như thế làm vợ?!”



Từ trước đến nay quả phụ nuôi con trai trưởng, gửi gắm tâm huyết cao xa

hơn so với người mẹ thông thường. Hạ mẫu cũng có mong ước, nhưng bản

tính nàng nhu nhược, lại yếu đuối, chị gái vừa khóc lóc cầu xin liền mềm lòng, bây giờ sự việc rạn nứt, một bên là tình cảm chị em, một bên là

tiền đồ của con trai, nàng không khỏi luống cuống tay chân.



Cuối cùng, Hạ mẫu lau nước mắt, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, con đã nghĩ

xong, con dâu chính là cô Minh mới tốt! … Có điều, chị con lại khẩn cầu

trước khi rời đi, nói là để Cẩm Nhi làm vợ lẽ cũng tốt; mẹ à, người thấy sao?”



“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hạ lão phu nhân nặng nề vỗ một chưởng lên bàn,

nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng nhìn lại vẻ mặt khiếp sợ của Hạ mẫu,

bà lại thương tiếc cô con dâu còn trẻ phải thủ tiết, lời nói bèn dịu

lại, “Con dâu à, con phải suy nghĩ thật kỹ, cửa hôn sự nhà họ Thịnh là

không thể tốt hơn. Cha chồng con đã lớn tuổi, không lâu nữa là trí sĩ

(về hưu), đến lúc đó mẹ với cha chồng con đều quay về Bạch Thạch Đàm,

sau sẽ theo bác cả đi nhậm chức, đến lúc đó Hoằng Văn biết dựa vào ai?

Vậy nên phải thay nó tìm một nhà thông gia có thể dựa vào mới phải! Con

gái vọng tộc chúng ta với không tới, nhưng nhà nghèo cũng không tốt, con vợ lẽ nhà bình thường thì chả cược làm gì, chính con cũng đã chọn lựa,

so ra còn có thể tốt hơn Minh Lan sao? Cha anh đều làm quan trong triều, của cải sung túc, tuy là con vợ lẽ, nhưng dung mạo tính tình đều là số

một, ở nhà được cha anh chị dâu thương yêu, nó lại do chị ta một tay

nuôi lớn, tương lai nếu một nhà ba người các con ở riêng, nó cũng có thể ổn định xử lý gia vụ, chăm sóc mẹ chồng, phụ giúp cho chồng! Mẹ xem

nhiều năm như vậy, cái Minh là người thích hợp nhất, họ Tào lúc này lại

như thiêu thân lao vào! Làm thiếp?! Hừ! Nàng dâu còn chưa vào cửa, ngược lại thiếp thất đã chuản bị đâu vào đấy, ta cũng không dám nhìn mặt chị

ta!”



Hạ mẫu bị lời nói của mẹ chồng làm cho xúc động, từ từ lau khô nước mắt, sợ sệt nói: “Mẫu thân nói rất đúng, nhưng mà… Cẩm Nhi biết làm sao?”



Hạ lão phu nhân lạnh lùng nói: “Nó tự có cha mẹ, con chẳng qua chỉ là

dì, cũng ít hao tâm thôi! Tìm chỗ ở, cấp đồ dùng, cái cần giúp thì đã

giúp, chẳng lẽ còn phải quản họ Tào cả đời à?! Còn có, con khép kín kẽ

tay hở cho mẹ! Mẹ từ chỗ bác cả bác hai phân ra một phần gia nghiệp cho

cô nhi quả phụ các con, để tương lai Hoằng Nhi thành gia lập nghiệp,

không phải để con trợ cấp cho họ Tào. Con trai và họ Tào, con tự phân

nặng nhẹ đi! Họ Tào có đàn ông có con trai, có tay có chân, chẳng lẽ cả

nhà để họ Hạ nuôi hay sao? Trên đời này, chỉ có cấp cứu, không cứu được

nghèo! Lúc này mẹ thay con nắm giữ sản nghiệp còn không nói làm gì, đợi

mẹ tắt thở, mà tính tình con vẫn mềm yếu như thế, nếu không tìm một cháu dâu có thể tin tưởng, những thứ này không chừng về nhà họ Tào hết! Mẹ

nói rõ với con những lời này, rốt cuộc là con chọn dâu, con tự mình suy

nghĩ đi!”



Lời này vô cùng nghiêm khắc, hàm ý sâu xa,trong lòng Hạ mẫu cả kinh, biết ý tứ của bà, không dám nói thêm nữa.