Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 84 : Mặc lan lấy chồng
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Trời dần nắng lên, thấy ngày cưới của Mặc Lan sắp đến, Minh Lan nghĩ đến tốt xấu gì cũng là chị em,
mình cũng nên đưa một phần quà cưới, tiện thể nhắc nhở Mặc Lan đối thủ
sắp đối mặt là loại gì.
Vừa nghĩ vừa sai Đan Quất đem cái hộp lão phu nhân cho vẫn đặt ở đầu
giường đến, cả buổi chiều rảnh rỗi, Minh Lan liền đóng cửa, lấy chìa
khóa song ngư luôn mang theo mở hộp, mở từng ô từng ô một, chỉ với một
chút đồ cá nhân là đã góp thành gia tài của nàng.
Những đồ trang sức Minh Lan hay sử dụng hàng ngày đều được đặt trong hộp trang sức bằng gỗ hoa lê khảm trai có gương, cho nên hộp gỗ mun khắc
hoa hải đường đầy khí thế này hơn một nửa là những đồ không dùng đến.
Minh Lan xem từng tầng một, đập vào mắt đều là vàng chói lọi. Số vàng
này đều là nàng tích góp được từ khi còn nhỏ, cùng với trang sức vàng cũ mấy năm nay không đeo đến.
Là một người cổ đại không lao động, thu nhập của Minh Lan chủ yếu dựa
vào ba nguồn, một là những ngày lễ tết được trưởng bối thưởng, một là
lão phu nhân trợ cấp, còn lại chính là tiền tiêu hàng tháng.
Trong số này vợ chồng Thịnh Duy tăng quà nhiều nhất nhất, hàng năm đều
có một túi nhỏ nén vàng con, đặc biệt là hai lần về quê ở Hựu Dương,
Minh Lan vơ vét được một đống lớn nhưng đáng tiếc đều là đồ trang sức
ngọc sứ gì đó, không tiện cầm cố. Vẫn là cô Thịnh Vân tốt, một lần đánh
chín đôi heo vàng nhỏ cho nàng, mỗi cái phải nặng tới hai lượng.
Tiền tháng vốn là không để dành được, trợ cấp của lão phu nhân cũng
không tích cóp được nhiều, nếu không dùng để khen thưởng ma ma quản sự
thì cũng phải dùng để cải thiện sinh hoạt của mấy đứa hầu. Sinh hoạt
trong đại gia đình cổ đại không đơn giản, làm chủ nếu không chịu bỏ tiền rất dễ bị nói là keo kiệt. Minh Lan dù đau lòng nhưng cũng phải nhập
gia tùy tục.
Đếm vàng mất nửa ngày, Minh Lan cuối cùng chọn từ trong hộp trang sức
của mình một cái vòng vàng có hình uyên ương chưa đeo bao giờ, gọi Đan
Quất mang cân tiểu ly cân lại, khoảng chừng trên dưới bảy tám lượng,
cũng ra tấm ra món rồi, lại lấy ra ba con heo vàng nhỏ béo ị cùng một
nén vàng hình cá nhỏ, nghĩ đến lúc Như Lan lấy chồng liền mang heo nhỏ
cá nhỏ này đi làm thịt, mang đến Thúy Bảo Trai đánh thành bộ trang sức
tinh xảo đúng mốt mới nhất, vậy cũng không đến nỗi nào.
Đúng là một bộ phận của giai cấp thống trị, nhớ năm đó chị họ tốt nhất
của Diêu Y Y lấy chồng, nàng quyết tâm bỏ hẳn một tháng tiền lương để
mua một lọ nước hoa Chanel, giờ nàng đã tặng đến vàng rồi đó. Nhá!
Lại nói làm em thật sự không có lời mà. Minh Lan nằm trên giường ôm ngực đau lòng mất hồi lâu.
Ngày hôm sau, Minh Lan gọi Đan Quất lấy túi thêu gấm, đặt vòng tay vàng
rực rỡ vào, mang theo hai khúc vải mới, ra khỏi Mộ Thương trai thẳng
tiến Sơn Nguyệt cư. Tháng bảy trời nóng, Tiểu Đào che ô cũng chảy mồ hôi ròng ròng, Minh Lan rảo bước.
Sơn Nguyệt cư giờ khác nhiều so với trước đây, hai cửa trước sau đều có
ma ma nghiêm khắc canh giữ, không dễ ra vào. Mỗi ngày Hải thị đều sẽ đến xem Mặc Lan, nói chuyện lễ nghi đạo đức của phụ nữ, cũng không biết Mặc Lan nghe được bao nhiêu.
Tiến vào buồng trong thấy Mặc Lan khoác áo dệt lưới màu xanh tựa trên
thú với việc may thêu, thường gọi Minh Lan sang hướng dẫn. “Dạy cho
người khác thêu so với mình còn mệt hơn nhiều.”Minh Lan xoa mắt, nuốt
nước bọt, trong lòng âm thầm thêm một câu – đặc biệt là với học sinh
không thông minh.
Hải thị nhìn Minh Lan mệt mỏi, biết tính tình Như Lan nôn nóng, trong
lòng có chút thông cảm, liền bảo các em nghỉ ngơi đã, sau đó mới quay về nói chuyện với Như Lan.
“Em Năm, nghe chị dâu nói một câu, cuối cùng vẫn là chị em ruột, em ý đã lấy chồng rồi, các em bình thường cũng không gặp nhau, việc gì phải
nặng nhẹ với nhau, để người ngoài biết lại cười nhà chúng ta. Hơn nữa,
con bé Mặc Lan gả vào Hẩu phủ, chị em trong tương lai cũng có cái dựa
vào. Em suy nghĩ một chút đi.” Hải thị thể hiện mình hết bản lĩnh diễn
xuất của chị dâu, tận tình khuyên nhủ.
Ai biết Như Lan hoàn toàn không cảm kích, trái lại còn hùng hồn: “Người
bên ngoài làm sao lại biết chuyện chị em trong nhà chúng ta, trừ khi
chính Mặc Lan đi nói. Chị dâu à, quan hệ của em cùng chị Tư như thế cũng không phải là trong ngày một ngày hai, chị ta căm ghét em, em cũng
không muốn thấy chị ta, chị dâu nghĩ mà xem, nếu em tốt với chị ta,
chẵng nhẽ chị ta sẽ không nói xấu em ở bên ngoài? Em mà có việc gì khó
xử chị ta sẽ giúp đỡ em sao? Đừng đá em thêm một cái là tốt lắm rồi!
Quên đi, em vẫn phải dựa và cha mẹ, anh trai và chị dâu thôi.”
Hải thị không nói được gì, nghĩ kỹ cũng thấy Như Lan nói không sai. Minh Lan ngồi một bên cầm khung thêu trong lòng thấy đồng tình, cũng cảm
thấy rất sảng khoái, nếu như nàng có thể đầu thai thành con gái có mẹ đẻ cùng anh trai lợi hại, nói không chừng nàng cũng có thể như vậy. Hải
thị nghẹn một lúc, cười khổ rồi nói. “Nếu thế chị dâu cũng không nhiều
lời, nhưng mà sau này ở bên ngoài, trước mặt mọi người, em cũng vẫn phải làm ra vẽ, miễn cho có chuyện rơi xuống đầu.”
Như Lan bĩu môi, gật gù không vui. Hải thị lại lôi kéo nói đông nói tây
thêm một chút, làm Như Lan thấy phiền bèn nói thẳng là buồn ngủ rồi.
Minh Lan lúc này mới có cơ hội trốn đi. Đi được nửa đường, Lục Chi mới
không nhịn được nói: “Cô Năm cũng thật là, muốn học thêu thùa tại sao
không gọi thầy đến dạy, cô ấy cứ phát ra tính tình tiểu thư, không cần
biết trời sáng hay tối thế nào, cần là gọi cô chủ đi, cũng không nghĩ
xem người ta có khi đã ngủ rồi, coi cô là cái gì kia chứ!”
Đan Quát cũng không vui nói: “Thêu thùa may vá sợ nhất làm hỏng mắt,
muốn học cũng phải chọn giờ nha.” Minh Lan trầm mặc rồi quát khẽ: “Không nói nữa.”
Đi vào bên trọng viện, đêm hè trời đầy sao, xung quanh yên tĩnh lạ
thường, Minh Lan hít một hơi thật sau, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
…., nếu như một tí lại so sánh với Hoa Lan Như Lan, nàng nhất định sẽ bị mãn kinh sớm, nghĩ lại so với Tào Cẩm Tú, nàng còn tốt hơn rất nhiều.
Đây là thời cổ đai không có bác sĩ tâm lý, người xuyên qua phải tự rõ
ràng trong lòng.
Một lát sau, Đan Quất lại nhẹ nhàng nói: “Nhìn cô Tư hôm nay, ở Hầu phủ
dường như cũng không tệ lắm?” Đan Quất đang nghĩ, nếu thật sự là một mối hôn nhân mĩ mãn, lúc đầu là dành cho cô chủ mình.
Lục Chi xem thường hừ một tiếng, độc miệng thì thầm: “Hôm nay tính là
gì, ngày tháng còn dài, chờ mà xem. Hố xí mới mở còn có ba ngày náo
nhiệt đấy.” Minh Lan “hơ”.(nguyên văn là cái này 囧)