Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 85 : Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Vẫn nói con gái là áo bông
nhỏ của mẹ, Vương thị đang nghĩ gì Hoa Lan hiểu rất rõ, vì thế Hoa Lan
tích cực hỏi thăm tình hình Mặc Lan ở phủ Vĩnh Xương Hầu, không cần xử
lý hậu kỳ, tình tiết đặc sắc cao trào kịch tính như phim Mỹ.
Mặc Lan ở phủ Vĩnh Xương Hầu cũng không quá dễ dàng. Ngay đêm tân hôn,
dì Xuân Khả liền la hét kêu đau bụng, sai đứa hầu xông vào phòng cưới
tìm Lương Hàm. Việc này nếu xảy ra với Như Lan có khi đánh người đuổi ra ngoài ngay lập tức. Cũng thiệt cho Mặc Lan nóng tính mà phải miễn cưỡng nhịn xuống, chị ta giữ Lương Hàm đang định đi ra ngoài, nhẹ nhàng
khuyên bảo: “Sau này đều là chị em nhà mình, phụ nữ có bệnh đàn ông
không tiện nhìn”, sau đó để chú rể mới cưới ở lại phòng tân hôn, bản
thân mình thì đi thăm Xuân Khả, ân cần hỏi han vô cùng thân thiết, còn
mời đại phu, nấu thuốc, tự mình giữ ở cửa cả đêm không chợp mắt, khiến
cho chị dâu cả giỏi soi mói nhất Lương phủ cũng không nói được câu nào.
Vương thị tức đến tái xanh mặt, vỗ xuống khay trà một phát, bát trà va
chạm kêu leng keng, năm đó dì Lâm nhiều lần dùng chiêu giả bộ này, bao
đêm gọi Thịnh Hoành từ trong phòng nàng ta đi, dĩ nhiên là Mặc Lan đã có chuẩn bị. Hải Thị vội vàng rót cho mẹ chồng một chén trà mới. Như Lan
thì nghe đến mê mẩn, vội vàng giục Hoa Lan nhanh kể tiếp.
Đêm tân hôn không được, cô Xuân Khả vẫn không chịu bỏ qua, đêm thứ hai
lại đau bụng, lại gọi người đi tìm Lương Hàm. Mặc Lan vẫn nhẫn nhịn,
nhìn không thấy nửa điểm không vừa ý, còn khuyên Lương Hàm “Phụ nữ mang
thai rất khổ cực, vất vả, khó tránh khỏi rủi ro kiếp nạn”, chị ta lại
tự mình đi thăm cô Xuân Khả, vẫn như cũ chăm nom săn sóc cả một đêm, còn thay Xuân Khả đến chỗ Lương phu nhân xin mấy cành nhân sâm thượng đẳng, chính mình cũng nhợt nhạt, mệt mỏi.
Phu nhân mới cưới có hai ngày bị một đứa vợ lẽ cản trở không thể cùng
chồng viên phòng, lần này trên dưới phủ Vĩnh Xương hầu ồn ào bàn tán cô
Xuân Khả kia không đúng, còn bóng gió truyền đến tai Vĩnh Xương hầu.
Vĩnh Xương hầu tức giận, mang con dâu cả tới mắng một trận. Lương phu
nhân càng được thể ở bên ngoài chỉ trích nhà dì con dâu cả không gia
giáo, nuôi một cô nương không có lễ nghi phép tắc, vào cửa mới được mấy
ngày đã cùng tranh sủng với vợ cả.
Một người đẹp như hoa như ngọc đặt bên miệng mà hai đêm liền đều không
thể làm gì, chính bản thân Lương Hàm cũng bất mãn với Xuân Khả.
Đến đêm thứ ba Xuân Khả lại đau bụng, lại gọi đứa hầu đi tìm Lương Hàm,
lần này hướng gió dư luận đều xoay về phía Mặc Lan, cô Xuân Khả gặp vận
đen lớn. Theo một nguồn tin cậy, Lương Hàm vô cùng tức giận đang mặc
trung y ở trong phòng liền chạy ra, tàn nhẫn đạp đứa hầu mười mấy cái
rồi đuổi ra ngoài, còn xử lý bà mụ thiếp thân của Xuân Khả một trận nên
hồn.
“Thân thể không khỏe thì phải gọi đại phu, muốn đàn ông thì cứ nói thẳng ra, cả ngày chỉ biết quyễn rũ đàn ông. công tử nhà chúng ta là thầy
thuốc phụ khoa à, thủ đoạn bỉ ổi làm cũng không ngại mất mặt!” Ma ma
quản sự của Lương phủ cố ý lớn tiếng nói, Mặc Lan thì lại ngồi hiền lành một chỗ, lại còn giúp Xuân Khả nói không ít lời hay.
Thịnh Hoành vừa mới cùng Trường Ngô nói chuyện, Lý Úc quay ra lén nhìn
nàng, có lần ánh mắt hai người còn vừa lúc chạm nhau, trên mặt cậu ta ẩn hiện nét cười. Minh Lan kinh ngạc, nhanh nhìn về bên cạnh Như Lan, thấy ánh mắt chị ta đang đờ đẫn nhìn về phía cửa sổ, giống như đang ngẩn
người ra, Minh Lan lúc này mới yên tâm. Được rồi, tên này thật sự rất
giống Thịnh Hoành.
Lão phu nhân thường nói Thịnh Hoành thực ra không xấu, ông ta cùng Vương thị lúc vừa thành hôn cũng thật lòng muốn vợ chồng mỹ mãn. Ông ta cũng
tôn trọng vợ cả, cũng để Vương thị tùy ý xử lý hai đứa hầu ngủ hầu hạ từ nhỏ, nếu Vương thị không ỷ vào mình có gia thế mà vênh mặt hất hàm sai
khiến, quá đáng hơn là sấn vào công chuyện bên ngoài, nàng ta chỉ cần
hiền lành một chút, dịu dàng một chút, hiểu chuyện phong hoa tuyết
nguyệt một chút, Thịnh Hoành dù sau này có mấy bà vợ lẽ cũng sẽ không
gây ra sự việc như dì Lâm.
Theo cách nói hiện đại, Thịnh Hoành tuy thực dụng nhưng cũng có nhu cầu
tình cảm, thế nên ông ta dù biết mình đắc tội với họ Vương nhưng vẫn
không có đầu óc mà đi yêu chiều dì Lâm.
Lý Úc cũng vậy, với tình hình hiện tại, rõ ràng con gái dòng chính Như
Lan so với mình có giá trị lợi dụng hơn, Thịnh Hoành đối với cậu ta cũng yêu thích, chỉ cần cậu ta thuận lợi thi tốt, kể cả muốn lấy Như Lan làm vợ thì độ khả thi vẫn tương đối cao nha. Nhưng mà tên nhóc không có
tiền đồ này lại ngượng ngùng lén nhìn mình, hắn không hiểu đạo lý sao!
Phải biết, muốn có người đẹp gì đó, nhớ ngựa gầy Dương Châu[‘] không,
sau này thành danh rồi cưới mười bảy mười tám cô vợ lẽ là được, có nhà
vợ đắc lực mới là thực tế! Thanh niên đúng là không hiểu chuyện, Minh
lan mười phần tiếc nuối.
[‘]Ngựa gầy Dương Châu: thời Minh ở Dương Châu thịnh hành nghề nuôi
những thiếu nữ bị mua bán hoặc lừa gạt, dạy dỗ, bồi dưỡng để đem bán
cho quan lại, nhà giàu có làm thiếp. Các thiếu nữ này đều có thân hỉnh
mảnh mai gầy yếu nên gọi là ngựa gầy Dương Châu.
Gần đây lão phu nhân hơi bận, hay gọi Trường Bách ra hỏi dò về Lý Úc,
cậu ta đối nhân xử thế thế nào, ăn nói cử chỉ làm sao, mãi đến tận hai
mươi tám tháng tám bắt đầu kì thi Hương, Trường Bách mới ói ra được một
câu: “Người này thực sự cần cù, tâm tư nhạy bén, tuy còn trẻ nhưng xử sự thành thạo khéo đưa đẩy, tương lai có tiền đồ.” Lão phu nhân ánh mắt
sâu thêm mấy phần.
Minh Lan biết tâm tư lão phu nhân, từ sau khi gặp mẹ con họ Tào, tuy
không nói rõ nhưng nhiệt tình của lão phu nhân với họ Hạ gia rõ ràng
giảm xuống. Minh Lan cũng hiểu ý của lão phu nhân, nói đi nói lại cũng
chỉ là chờ xem thái độ của Hạ Hoằng Văn, nếu như anh ta cũng hồ đồ như
Hạ mẫu thì chả cần nói tiếp gì nữa. Thi Hương phải thi ba vòng, sáng sớm ngày thứ hai, Minh Lan đang ở Thọ An đường thêu thùa may vá, bỗng nhiên một ma ma từ bên ngoài bước vào nói: “Cậu Hạ Hoằng Văn trở về, vừa mới
đưa mấy xe hàng đến cửa hàng thuốc xong là tới phủ chúng ta đầu tiên,
nói là có làm cho lão phu nhân mấy thứ, tiện đường tặng tới đây luôn.”
Minh Lan ngừng công việc trong tay, ngước mắt nhìn lão phu nhân, rõ ràng nhận ra vẻ hài lòng của bà.