Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 86 : Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Hạ Hoằng Văn đi đường mệt

mỏi, áo choàng đen đã nhiều chỗ sờn. Sau khi hành lễ, Thịnh lão phu nhân gọi người dọn chỗ dâng trà, Minh Lan không nói một lời đứng bên cạnh

lão phu nhân.



“Nhìn cháu lúc nàyạm vỡ hơn nhiều rồi.” Lão phu nhân cười híp mắt nhìn Hạ Hoằng Văn, “Cũng cháy nắng hơn nữa.”



Lúc Hạ Hoằng Văn ngẩng mặt lên, nhìn thấy Minh Lan duyên dáng yêu kiều,

lại càng xinh đẹp hơn so với trước, đôi đồng tử cực kỳ trong trẻo, mặt

cậu ửng hồng lên, cúi đầu trả lời: “Lúc đi cùng các chú bác bên nhà bà

nội, cháu nhận biết được nhiều loại thuốc hiếm lạ, cũng hiểu đúng đắn về nghề thuốc nhiều hơn, Hoằng Văn học được không ít ạ.”



Lão phu nhân khẽ gật đầu, nói: “Chàng trai tốt biết tự lập, như cháu

giỏi lắm. Nghe bà nội cháu nói, ở thái y viện cháu cũng có danh hào?”



Hạ Hoằng Văn dường như có chút ngượng ngùng, cung kính nói: “Đều là nhờ

có các chú bác dìu dắt, thực ra… theo ý nghĩ của Hoằng Văn, trước hết

vẫn muốn học hỏi thêm kinh nghiệm, thầy thuốc không phải là nghề bình

thường, kiến thức càng nhiều càng tốt ạ.”



Lão phu nhân nghe liên tục gật đầu, mỉm cười ôn hòa: “Cháu là đứa chịu

được gian khổ, chịu thương chịu khó, biết lý hiểu chuyện, không uổng

công bà nội cháu dốc lòng dưỡng dục.” Đang nói, lão phu nhân liền chuyển đề tài câu chuyện, nói, “Lúc trước thời tiết rất nóng, lúc này lại lạnh nhanh, thân thể mẹ cháu không khỏe, bà có chuẩn bị vài thứ, lát nữa

cháu hãy đem về cho mẹ.”



Vừa nói, Phòng ma ma ở bên cạnh đã bảo bọn hầu gái mang ra một cái rương nhỏ, bên trong đều là dược liệu quý giá, còn có lụa sa, lụa dệt thưa

cùng với vóc da cá (một loại gấm mịn như da cá cá nhám – cá da trơn) quý hiếm. Hạ Hoằng Văn thấy vậy, trong lòng trầm xuống, những năm qua

cậu hiếu kính Thịnh lão phu nhân, bà đều vui vẻ nhận, không khách sáo

nhiều, chỉ là hằng năm quà biếu lại nhiều hơn chút ít mà thôi, nhưng hôm nay… Hạ Hoằng Văn cẩn thận nâng mắt nhìn lão phu nhân, chỉ thấy thái độ bà vẫn ôn hòa như cũ, lão phu nhân không đề cập tới chuyện nhà họ Tào,

Hạ Hoằng Văn cũng không có cơ hội nói gì.



Từ trong thư cậu đã biết được chuyện họ Tào hồi kinh, còn biết dì Tào có ý định để mình cưới em họ Cẩm Tú. Lúc đầu Hạ mẫu quả là có ý kết cửa

thông gia này, nhưng thời thế thay đổi. Bây giờ Hạ Hoằng Văn đã sớm cho

rằng Minh Lan sẽ gả cho mình; những năm qua, lúc hai nhà lui tới cũng

ngầm chấp nhận chuyện này, bản tính cậu thuần chất phác, làm việc quy

củ, hiển nhiên không nghĩ có chuyện thay đổi. Nào ngờ qua mấy ngày, thư

nhà lại tới, nói em họ Cẩm nguyện ý làm thiếp của mình, nhưng lại không

nói rõ ràng, quả thực làm cậu hồ đồ.



Lại nói thêm vài câu, lão phu nhân bảo mệt. Hạ Hoằng Văn liền đứng dậy

cáo từ, lão phu nhân thuận miệng nói: “Để Minh Lan tiễn con đi.”



Mắt Hạ Hoằng Văn sáng lên, cung kính nói từ biệt, ngoan ngoãn cúi đầu

rời đi. Minh Lan hơi nghiêng người hành lễ trước mặt lão phu nhân, quay

đầu mỉm cười tiễn Hạ Hoằng Văn ra ngoài. Đan Quất và Tiểu Đào theo sau

hai người, sau đó dọc theo con đường mòn đá nhỏ ra khỏi Thọ An đường.



“... Em Minh gần đây có khỏe không?” Hạ Hoằng Văn kìm nén nửa ngày, rốt cuộc mới hỏi ra một câu như vậy.



Minh Lan mỉm cười nói: “Hết thảy đều tốt, lần trước anh Hoằng đưa tới

thanh tâm nhu hoàn bà nội dùng rất tốt, em cũng ăn hai viên, ngọt ngọt,

rất ngon.”



Giọng cô gái mềm mại non nớt. Hạ Hoằng Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm,

cười vang nói: “Anh biết em sợ nhất là uống thuốc đắng, nên đã cho thêm

nhiều cam thảo với quả mơ, em nếu thích, lần tới anh sẽ cho người đưa

tới nhiều hơn.”



Minh Lan che miệng cười khẽ, trên gò má nhuộm tầng sắc hồng nhạt: “Thuốc cũng không thể ăn tùy tiện được, nếu thèm, chỉ cần ăn quà vặt là được

rồi.”



Hạ Hoằng Văn ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt cười rộ lên vô cùng tuấn

tú: “Lần tới anh muốn đến Vân Quý, nơi đó núi cao rừng rậm, rất có thể

tìm được thứ quý hiếm; chỉ sợ mẹ không đồng ý.”



Minh Lan nghe vậy cũng rất ước ao, nàng cũng hy vọng mình có thể được đi khắp nơi, nhân tiện nói: “Anh Hoằng Văn nghĩ rất đúng, danh y tiền

triều Chân Bách Phương từng nói, ‘Đọc vạn quyển sách, đi nghìn dặm

đường, vơ vét trăm họ, sưu tầm bốn phương, khi đó mới có thể làm một

thầy thuốc chính thực’.”



Mắt Hạ Hoằng Văn sáng lên, trong lòng rất đồng tình. Minh Lan nói tiếp:

“Lại nói, nếu xem bệnh cho quan lớn quý nhân không giỏi, chữa không lành lại gặp phải oán trách, không bằng trước tiên cứ luyện tập thêm nữa

đã.”



Hạ Hoằng Văn biết ý của nàng, không nhịn được cười rộ lên, bầu không khí tức thì thoải mái. Lúc đi tới cổng, Hạ Hoằng Văn bỗng nhiên đứng lại,

môi mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại thôi/ Minh Lan biết ý,

bèn khoát tay với hai người phía sau, Đan Quất và Tiểu Đào lập tức lui

ra một chút.



Chỉ một lúc sau lão Hoàng đã chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa có màn che

màu xanh, ông vốn là đầy tớ của lão phu nhân, là một người rất thành

thật, bên cạnh là hai đứa con trai của ông, đều là người có thể tin cậy. Nhìn thấy Minh Lan sắc mặt ông có chút bất ngờ, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, liền nhảy xuống, nhường ba cô gái lên xe.



“Ông à, đi rừng đào Hồ Đồng Khẩu!” Tiểu Đào quay đầu, khẽ nói với lão

Hoàng, lão Hoàng lên tiếng trả lời, sau đó giơ roi thúc ngựa, hai đứa

con trai ở bên cạnh đi theo, xe ngựa lộc cộc lên đường.



“Cô chủ! Sao phải vội thế, thật ra chúng ta đi đâu vậy!” Khi đã lên xe ngựa, Đan Quất không nhịn được nữa hỏi.


Lão phu nhân dựa vào giường la hán, tức giận không ngừng thở hổn hển.



“Cháu gái không dám.” Minh Lan thấp giọng nói.



“Cháu cháu…” Lão thái thái chỉ vào Minh Lan nói không ra lời, quát lên,

“Cháu làm như vậy không sợ sẽ không ai thèm lấy sao? Còn muốn cùng người khác tranh giành! Thân phận cháu là gì? Thân phận họ Tào là gì? Còn Tào Cẩm Tú gì đó, xách giày cho cháu cũng không xứng!”



Minh Lan im lặng một lúc lâu, nói: “Cô Tàp đích thị là một người đáng thương.”



“Cháu thế mà tốt tính ghê?!” Lão phu nhân cười nhạt.



“Không, cháu gái là một người ích kỷ.” Minh Lan ngẩng đầu cao giọng đáp, “Cô Tào dù đáng thương, cháu cũng không nhượng bộ! Nàng muốn vào cửa,

nằm mơ!”



Lúc này lão phu nhân mới bình ổn lại, chậm rãi hít thở, nói: “Cháu nghĩ

đã hết hy vọng! Không có cậu Hạ mổ lợn, chẳng lẽ chúng ta phải ăn lợn

sống phải không? Bà già này còn chưa chết! Trước khi nhắm mắt, nhất định cũng phải tìm cho cháu một nhà chồng thích hợp thật tốt!”



Trên mặt Minh Lan hiện lên nụ cười khổ sở, chậm rãi xoa đầu gối lão phu

nhân, nói: “Bà nội, trên đời nào có vị hôn phu thập toàn thập mỹ? Nào

thật sự có nhà chồng thỏa đáng?!”



Thịnh lão phu nhân giật mình, trừng mắt liếc Minh Lan: “Cháu thấy Hạ Hoằng Văn tốt như vậy sao?”



“Không, anh ấy không phải là người tốt nhất.” Minh Lan đặc biệt tỉnh

táo, mắt nhìn thẳng vào lão phu nhân, “Những năm qua, bà nội vì hôn sự

của cháu gái mà tìm bao nhiêu nhà, nhưng cuối cùng bà cũng hướng vào nhà họ Hạ, đây là vì sao? Bởi vì, bà cũng biết anh Hoằng Văn là một người

phẩm hạnh đứng đắn, cố gắng tự lập, ôn hoà hiền hậu, đáng tin cậy, từ

nhỏ anh ấy đã nguyện không cưới vợ bé; bà chọn tới chọn lui, vẫn cảm

thấy anh Hoằng Văn là tốt nhất, không phải sao?”



Thịnh lão phu nhân nghẹn lời, tức giận quay đầu đi.



Minh lan nhẹ nhàng xoa đầu gối lão phu nhân, giọng nói nghẹn ngào: “Năm

ấy cháu dọn đến Mộ Thương trai, bà nội nói, không ai có thể che chở cháu gái cả đời, cháu nhớ kỹ…. Hôm nay, mưa gió bên ngoài đã vào tới nhà,

bà nội sợ cháu chịu thiệt thòi, lại muốn thay cháu đóng cửa lại che

khuất mưa gió; thế nhưng, như vậy cũng không được. Dựa vào cái gì? Dựa

vào cái gì muốn chúng ta phải nhượng bộ?!”



Giọng Minh Lan bỗng nhiên kích động, tiếng nói kiên quyết như đánh

thiết chùy: “Người sống cả đời, trên đường luôn có nhiều bất bình trắc

trở, không thể chỉ vì nhìn thấy một cái hố liền lùi lại! Cháu muốn vượt

qua, lấy đất lấp vào, dời đá lót lên, có thể phía trước là một con đường lớn! Sao mới gặp một chuyện không như ý, bèn gạt bỏ nhà chồng tương lai không dễ có được!”



Trong lòng Thịnh lão phu nhân chấn động, hai mắt mờ mịt ẩm ướt, nhìn đứa cháu chính tay mình nuôi lớn, chẳng biết tự lúc nào đã dũng cảm quả

quyết như vậy, ngay cả bà cũng thiếu một phần cứng cỏi như thế, trước

đây quá dễ dàng vứt bỏ, lời này nói ra, lão phu nhân cũng do dự: “Cháu

cảm thấy… có thể chứ?”



Minh Lan lắc đầu, ánh mắt trong suốt: “Khó nói. Có lẽ anh Hoằng Văn có

thể không phụ mong muốn của lão phu nhân, thế nhưng, biết đâu anh Hoằng

Văn cũng có tình với cô Tào, nếu như vậy, cháu cũng chấp nhận! Mưu sự

tại nhân, thành sự tại thiên; cháu gái đã cố hết sức, còn lại, chỉ chờ

xem ông trời thôi.”



Lão phu nhân mất hứng nằm lại trên giường la hán, thật lâu không nói gì.



Minh Lan nhìn vẻ mặt của bà nội, trong lòng không nỡ, chống mép giường

chậm rãi đứng lên, hai đầu gối đau như bị lửa đốt, bên hông cũng đau

buốt, nàng cố nén đau đớn, ngồi vào bên cạnh bà nội, mỉm cười khuyên

nhủ:



“Bà nội, thật ra chuyện cũng không tệ như vậy. Anh Hoằng Văn thì không

cần phải nói, bác Hạ kỳ thực cũng là người tốt, mặc dù có chút nhu nhược yếu đuối. Nếu gả cho người khác, tương lai cháu gái chưa biết chừng

phải đấu với bao nhiêu yêu ma quỷ quái! Nếu gả cho anh Hoằng Văn, chẳng

qua phải đấu với một nhà mà thôi. Họ Tào cũng không cần lo lắng, bọn họ

không quyền không thế, không tiền không người, nếu đàng hoàng, cho họ

một khoản tiền bạc về thôn quê, con cháu họ Tào vừa làm ruộng vừa đi

học; nếu họ không đồng ý, cứ muốn dính lấy họ Hạ, cũng không phải chỉ có mình cháu lo liệu. Có bà nội chiếu cố, có cha anh làm quan thuận lợi,

còn có các chị lấy chồng nhà quyền quý, cháu có gì phải sợ! Bác Hạ ốm

yếu, không thể xử lý công việc, có Hạ lão phu nhân ở đó, cháu gả vào cửa liền có thể chưởng gia. Người nhu nhược cũng không phải chuyện xấu, đến lúc đó, cháu chỉnh đốn trên dưới phủ Hạ xong xuôi, không để người họ

Tào tùy ý đến nữa; lại bảo hầu gái hầu già hầu hạ bác Hạ ngày đêm

khuyên nhủ, năm rộng tháng dài, nước chảy đá mòn, cháu không tin bác Hạ

lại không có mắt nhìn như vậy! … Đối với chuyện này, cũng không cần cái

gọi là đối nhân xử thế gì! Bà nội hãy tin tưởng, chút bản lãnh này cháu

gái vẫn có.”



Khuyên bảo một hồi, sắc mặt lão phu nhân mới dần dần giãn ra, nhìn thần

sắc kiên nghị của Minh Lan, không khỏi thán một tiếng, xoa đầu của nàng, thở dài nói: “Vẫn coi cháu là một đứa trẻ, thì ra cháu đã sớm nghĩ

xong; bây giờ chỉ cần chờ?”



Minh Lan khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay cháu gái nói những lời

như thế! Nếu họ Hạ có ý định, trong vòng mấy ngày sẽ có tin tức, chúng

ta cứ chờ thêm... Mười ngày thôi, nếu sau mười ngày không có tin tức,

bà nội hãy thay Minh Lan tìm nhà khác, trên đời này không phải chỉ có

nhà anh ấy mới có thanh niên.”