Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 88 : Vứt sạch

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Khiến tình bạn đột ngột tốt lên có hai phương pháp, một là có chung kẻ thù, hai là có chung bí mật.



Từ sau đêm Minh Lan bị ép nghe một đoạn Tây Sương Ký, Như Lan đối với

nàng tình cảm hẳn lên, thường bắt Minh Lan ăn cơm chung, viết chữ chung, làm việc chung, còn có ngủ chung… việc này thì Minh Lan kiên quyết

không đồng ý.



Minh Lan nghiêm túc nhắc nhở Như Lan, trong lòng có thể thích, sau đó

đến cầu hôn cũng là đạo lý đúng đắn, nhưng không cho phép tiếp tục hẹn

hò, nếu không nàng lập tức đi tố cáo. Ai biết Như Lan lại đồng ý ngay:

“Em yên tâm, anh Kính phải tham gia kỳ thi mùa xuân, không có thời gian

ra ngoài.”



“Anh ta đi ra được chả nhẽ chị liền chạy đi gặp?” Minh Lan không thể tưởng tượng nổi hóa ra Như Lan lại tình thánh như vậy.



Như Lan đỏ mặt đắc ý nói: “Một ngày không gặp giống như xa cách ba thu.”



Tình yêu quả nhiên vĩ đại, Như Lan bình thường không thuộc hết Tam Tự

Kinh giờ lại có thể nói như sách, Minh Lan tức thì đỏ mắt nuốt nước bọt

nói: “Vậy tốt nhất chị nên cầu thần khấn Phật cho anh ta trúng bảng luôn kỳ thi mùa xuân này, nếu không chị thật sự phải đợi ba mùa thu đấy.”



Hậu quả của câu nói này chính là Như Lan đột nhiên có nhiệt tình lớn với hoạt động tôn giáo, không chỉ tích cực hưởng ứng Vương thị đi thắp

hương bái Phật lại còn liên tục đi thăm Phật đường của lão phu nhân, làm cho lão phu nhân muốn lễ Phật một mình còn phải hẹn trước.



Thi hương qua mấy ngày liền có kết quả, lần này phong thủy nhà họ Thịnh

tốt, không chỉ Trường Phong và Lý Úc cùng trúng, năm tú tài ở nhờ cũng

trúng ba người, con trai cùng con rể ứng cử đều có tiền đồ, Thịnh Hoành

vô cùng vui sướng.



Lại nói, từ khi dì Lâm bị đưa đi thôn trang, Trường Phong không thể tự

chủ được sinh hoạt hàng ngày của chính mình. Vương Thị giữ chủ trương

mấy đứa hầu vẫn nên xinh đẹp, Thịnh Hoành nghi ngờ Vương thị có ý đồ đặc biệt. Hải thị cảm thấy nên trước khổ sau sướng. Trường Bách cho rằng

tất cả phải do tự giác, nhóm dân chủ bốn người tập trung một lần rồi

quyết định để Trường Phong nhận phân phối theo nhu cầu, tùy vào kết quả

học tập thi cử mà nhận phúc lợi.



Minh Lan nghe xong vỗ tay khen hay, gia đình dòng dõi Nho học đúng là so với nhà với nhà quyền tước sáng suốt hơn. Nói suông có ích lợi gì? Phải uy hiếp có tính thực tế, nếu lúc trước Giả Chính cũng dùng chiêu này

với Bảo Ngọc, trói Tập Nhân cùng Tình Văn lại không cho thân cận, ngăn

chị Bảo và em Lâm không cho gặp, chỉ cho mấy bà hầu có gương mặt đáng

ghét như già Lý phuc vụ, Bảo Ngọc còn không lập tức khổ luyện học hành

trở lại?!



Có áp bức thì có đấu tranh. Trường Phong quyết chí tự cường, lần này

quyết phải lấy về được ba đứa hầu gái dịu dàng xinh đẹp, có người bảo

anh ta mà qua kỳ thi mùa xuân thì có thể khôi phục quyền chủ động lấy

tiền bạc ở phòng thu chi, vì thế anh Trường Phong lại tiếp tục cố gắng.



Mặc Lan cũng rất cao hứng về nhà mẹ đẻ khoe khoang một trận, trọng điểm

là cổ vũ Trường Phong không ngừng nghiêm khắc dũng cảm đổi mới cao độ.

Vương thị lại bắt đầu phiền não, con vợ lẽ thành tài thì bà ta không cho là vấn đề, nhưng con vợ lẽ với mẹ cả có quan hệ không tốt thành tài thì bà ta nên làm gì?



“Quốc gia mỗi ba năm mới tổ chức kén người tài một lần, cử nhân là có

thể ra làm quan nhưng tiến sĩ mới có thể có chức quan to, xưa nay mỗi

khoa lấy tiến sĩ nhiều thì ba bốn trăm người, ít thì ba bốn mươi người,

tích lũy kinh nghiệm theo phảm cấp, từ từ mà thăng cấp, trong quá trình

vẫn cần người nhà ra sức hỗ trợ, mẹ cứ yên tâm.” Hải thị dùng số liệu

thống kê làm cho Vương thị hoàn toàn hôn mê.



Vương thị bị thuyết phục.



Minh Lan ngoài mặt thờ ơ, cảm thấy tính tình Thịnh lão phu nhân rất thú

vị, bản thân bà khi làm vợ người ta cứng so với quả dưa còn cứng hơn,

nửa phần cũng không chịu thỏa hiệp, giờ đến việc kết hôn của Minh Lan

lại biến đổi, tư tưởng thông thoáng vô cùng dễ nói chuyện, suy nghĩ linh hoạt đáng sợ.



Kỳ thi mùa xuân mở vào tháng hai, Lý Úc vì tiện ôn tập nên đơn giản là ở lại nhà Trường Ngô, thỉnh thoảng chạy sang xin Trường Bách chỉ bảo thi

từ văn chương. Mỗi lần Lý Úc đến đều qua chỗ Thịnh lão phu nhân thăm

hỏi. Lão phu nhân lúc nào cũng hiền lành dễ gần, hỏi Lý Úc cái này cái

kia vô cùng ân cần. Lý Úc cũng hết sức phối hợp, giống như rất quen

thuộc kéo tay lão phu nhân, vâng lời thẹn thùng xấu hổ như cô dâu mới

cưới.



Nhưng người này trong lòng tuyệt đối rõ ràng, cách qua bức bình phong là có thể ngắm bóng dáng của Minh Lan, vừa cùng lão phu nhân nói chuyện,
quan nhưng cũng nghe được một tai.”



Thịnh lão phu nhân trừng mắt nhìn Minh Lan một lúc, quay sang nói với Hạ lão phu nhân nói: “Xem cháu gái tôi xem, từ nhỏ thường đến nhà chị

chơi, cũng không coi mình là người ngoài, việc như thế này mà cũng nghe, truyền ra ngoài chẳng phải thành chuyện cười!”



“Không tính là chuyện cười, tôi cũng có ý với cháu Minh nhà chị.” Hạ lão phu nhân tươi cười, “Có điều, mới chỉ là nói mồm, danh thiếp sính lễ

đều chưa có gì.”



Thịnh lão phu nhân đánh nhẹ Hạ lão phu nhân một cái, cười dỗi nói: “Chị

càng già càng hồ đồ, chuyện kết hôn đại sự cũng nói bừa được?” Lập tức

quay đầu cùng bác Tào cười nói, “Dì à, đừng thấy lạ, ta cùng với chị từ

nhỏ lớn lên cùng nhau, nói bậy quen rồi, dì cũng đừng coi là thật.”



Bác Tào lúng túng cười, cũng không biết nói gì tiếp, nhìn Hạ Hoằng Văn

đứng một bên hồn bay phách lạc chỉ nhìn chằm chằm Minh Lan, trong lòng

nổi giận, đang muốn nói hai câu buồn nôn, Thịnh lão phu nhân lại mở

miệng.



“...... Lại nói, dì cũng là có phúc, sau khi được đại xá còn có

thể trở về kinh thành, còn có người thân giúp đỡ.” Thịnh lão phu nhân

bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, giọng điệu tự nhiên, vẻ mặt quan tâm.



Trong lòng bác Tào đột nhiên trầm xuống, Thịnh Lão phu nhân nói lời này

chính là lời chết tâm, quan lại phạm tội giống họ Tào dù có đại xá cũng

chỉ có thể về nguyên quán, gia quyến nhà quan phạm tội lén lút trở về

kinh thành cũng không phải là không có, chỉ cần không có ai tố cáo là

không sao, nếu bị tố cáo sẽ bị phạt ngay lập tức, nhẹ thì phạt tiền,

nặng thì tra tấn.



Hạ lão phu nhân lại gần, cười nói: “Bà đúng là phí lời, họ Tào có phúc

là do tổ tiên tích đức, đương nhiên sẽ được bình yên thuận buồm xuôi

gió.” Thịnh lão phu nhân than thở: “Đúng vậy, tích đức nhiều chút, ông

trời sẽ phù hộ.”



Hai bà già một xướng một họa, dì là người thông minh, làm sao nghe không ra ý tứ trong đó, nói cách khác, không cần biết chuyện Tào Cẩm Tú có

thành không, sau này Hạ Hoằng Văn cưới ai cũng không liên quan đến cô

nhà họ Thịnh. Nếu bà ta dám đi ra ngoài nói linh tinh, họ Thịnh cũng có

biện pháp quản thúc, huống chi chỉ là nói miệng không có bằng chứng, một là hoàn toàn không có tín vật, hai là không có người làm mối, họ Tào dù có đi ra ngoài nói xong sợ là sau này cũng không có gì tốt.



Dì Tào căm hận im lặng, coi như bà ta đang tích khẩu đức; đột nhiên bà

ta nghĩ đi nghĩ lại, nhìn thái độ của Thịnh lão phu nhân thế này chẳng

lẽ là không muốn cùng phủ Hạ kết thân? Dì Tào không nhịn được vui vẻ

trong lòng.



“Thôi cứ như vậy đi, trà cũng đã thưởng thức, túi lớn túi nhỏ cũng đã

cầm, cũng đã thăm con dâu nhà bà, bà cháu tôi phải về.” Thịnh lão phu

nhân thấy gần xong rồi liền kéo Minh Lan rời đi. Hạ lão phu nhân cũng

cười tiễn khách.



–“Bác!” Một tiếng rống to vang lên.



Mọi người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy hạ Hoằng Văn đứng thẳng tắp ở đấy, quai hàm nghiến chặt, giống như đang quyết tâm rất lớn, cậu ta

nhìn thẳng bác Tào cùng Tào Cẩm Tú, bình tĩnh nói: “Bác, cháu tuyệt đối

không cưới em ấy! Từ nhỏ cháu coi em âý là em gái ruột, sau này cũng chỉ có thể là em gái của cháu!”



Hạ Hoằng Văn hai mắt đỏ đậm, dì Tào chán nản ngã lăn xuống đất. Tào cẩm

tú không dám tin nhìn cậu ta, sắc mặt xám xịt như người chết. Hạ lão

phu nhân cùng Thịnh lão phu nhân hài lòng khẽ cười.



Minh Lan lẳng lặng đứng lặng ở cửa, chuyện này......coi như là

thắng lợi sao, tại sao nàng không cao hứng chút nào? Khi xưa Tư Mã

Tương Như làm lãng tử quay đầu, Trác Văn Quân thật sự có thể vỗ tay hoan nghênh, không đánh cho ông ta một trận, bắt quỳ bàn giặt hai đêm sao?

Quá là rất ấm ức rồi.



* Thời Hán vũ đế, Trác Văn Quân là góa phụ trẻ vô cùng xinh đẹp và có

tài đánh đàn làm thơ, Tư Mã Tương Như đem lòng yêu mến, đàn bài Phượng

Cầu Hoàng bày tỏ tình cảm, đêm hôm đó Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như

trốn đi cùng nhau. Tuy nhiên sau này Tư Mã Tương Như làm quan rồi muốn

nạp thiếp, Trác Văn Quân viết bài thơ Bạch Đầu Ngâm khiến Tư Mã Tương

Như cảm động và bỏ ý định. Hai người sống bên nhau đến cuối đời.