Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 89 : Trời xanh tựa biển biếc

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Trên đường trở về, Minh Lan

không nói một lời, cảm giác toàn thân dường như bị vùi lấp trong vũng

bùn, quay trái không được quay phải cũng không xong, tiến thoái lưỡng

nan, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, tay chân lại lạnh như băng,

đầu óc trống rỗng, vô cùng mệt mỏi. Suy tư một hồi, Minh Lan ngẩn ngơ

rơi lệ. Thịnh lão phu nhân ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt

từ ái, đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc cô bé.



Minh Lan cảm thấy khó mà nhịn được tủi thân, nghẹn ngào dần dần biến

thành tiếng nức nở, rúc đầu vào lòng bà nội, nhẹ nhàng run rẩy, tiếng

khóc đều vùi lấp trong mùi đàn hương tràn ngập ống tay áo lão phu

nhân.Read more...



”Minh Nhi con ơi, bà nội hiểu được tâm ý của con.” Lão phu nhân ôm Minh

Lan, chậm rãi nói, “Thế nhưng kết hôn là đại sự, cần nhất là hai bên

tình nguyện, dưa hái xanh thì không ngọt*; có những chuyện, không phải

nói đạo lý là có thể hiểu.” (*chỉ việc cố cưỡng ép mà làm sẽ không có kết quả như mong muốn)



Muốn cầu người một lòng, bạc đầu không chia ly; biết bao cô gái khuê các ao ước một cuộc sống như thế, tô chân mày, vợ chồng hoà thuận, thế

nhưng lại có mấy người được như ước nguyện, đều là tương kính như tân

thì nhiều, ý hợp tâm đầu thì ít. Vốn biết cháu gái thường ngày thông

minh, nhưng ở chuyện này lại có chấp niệm, bảo Hạ Hoằng Văn hứa hẹn là

tự huyễn hoặc đầu óc mình, đi vào ngõ cụt, chỉ mong nàng có thể suy nghĩ thông suốt.



Thịnh lão phu nhân không khỏi thở dài một hơi.



Lại một đêm gió mưa đột ngột, Minh Lan nằm nghiêng trên giường, hai mắt

mở to ngắm màn mưa ngoài cửa sổ, tưởng tượng thấy dòng nước theo bệ cửa

sổ từ từ chảy xuống ngấm vào bùn đất, mưa dần ngừng rơi, ánh trăng mờ ảo rón rén vén màn mây đen như mực, ló ra một khuôn trăng đầy đặn, cách

tầng hơi nước dày, khúc xạ một loại ánh sáng kỳ lạ, như những mảnh thủy

tinh vỡ. Minh Lan mở to mắt, suốt đêm không hề chợp mắt.



Sáng hôm sau, Minh Lan thức dậy rất sớm, vành mắt đỏ hồng, quỳ gối trước mặt lão phu nhân.



”Mấy ngày nay, cháu gái làm rất nhiều chuyện hồ đồ, khiến bà nội lo lắng không nói, còn khiến bà mất mặt, đều là cháu gái bất hiếu, xin bà nội

trách phạt.” Minh Lan rất cung kính dập đầu một cái, khuôn mặt xưa nay

xinh đẹp yêu kiều như hoa lúc này lại tái nhợt, “Hôn nhân đại sự vốn

dĩ là do trưởng bối định đoạt, sau này chuyện của Minh Lan hết thảy đều do bà nội làm chủ, cháu tuyệt nhiên không nhiều lời nửa câu!”



Lão phu nhân ngồi trên giường la hán, mạt ngạch (băng đô) bằng

vóc màu xám bạc thêu mây khảm lục bảo lóe lên sắc nhợt nhạt, bà bình

tĩnh nhìn Minh Lan, ánh mắt chất chứa hàng vạn hàng nghìn ưu tư, qua một lúc lâu, lão phu nhân thở dài: “Được rồi, đứng lên đi.”



Minh Lan vịn đầu gối chậm rãi đứng lên, lão phu nhân kéo nàng đến gần,

nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay, nghe bà khe khẽ nói: “Con gái đều hồ đồ như vậy một lần, mê muội, mâu thuẫn, lầm ầm ĩ, khóc lóc, rồi cũng tỉnh táo.

Cháu là một đứa bé hiểu chuyện, có thể có một người thành thật chân tình đối đãi với cháu, đó là phúc, chớ có cố chấp, không lại hại chính

mình.”



Minh Lan rưng rưng gật đầu. Đang nói chuyện, Thúy Bình bỗng nhiên chạy vào, khẽ truyền lời: “Cậu Hạ tới.”



Hai bà cháu ngẩn ra, sớm như vậy tới làm cái gì?
Vương thị vội vàng điều tra gia thế của những thanh niên sĩ tử này, Hải

thị được chẩn ra lại có bầu, mỗi ngày đều cầm một hộp ô mai nôn oẹ, cậu

nhỏ đã học đi, thích nhất đi vòng quanh Minh Lan cười hì hì, hé ra cái

miệng nhỏ nhắn chảy nước miếng ròng ròng.



Phủ Hạ lục tục truyền tin, mới hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, dì Tào tìm

chết một lần, Hạ mẫu ngất hai lần, em họ Cẩm Tú trọng bệnh ba lần, dượng Tào và anh họ Tào còn làm ầm ĩ tới cửa. Hạ lão phu nhân phát nộ, không

chỉ sai gia đinh đuổi người ra ngoài, còn lập tức cắt đứt tiếp tế bạc

choTào gia, không cho phép người nhà họ Tào tới cửa.



Đến cuối tháng mười,dì Tào nước mắt nước mũi đầy mặt cầu tới nhà họ Hạ,

miệng đầy lời xin lỗi, đau khổ cầu xin kể lể đều là nhà mình không phải, Hạ lão phu nhân không cần đuổi tận giết tuyệt, ít nhiều cho tôi chút

bạc, vẫn như cũ không được, dì Tào lại đến gặp Hạ mẫu đang nằm trên

giường bệnh.



Hạ lão phu nhân xem như đã thực sự đảo lộn chuyện Minh Lan muốn làm mà chẳng thể làm.



Đương giữa thu quang đãng, thuận lòng trời quan phủ phát ra thông cáo,

cáo rằng đại quân Bắc Phạt đại thắng trở về, một trận đánh tan quân chủ

lực Yết Nô, giết địch vô số, san bằng trại địch, đánh chết ba vị vương

tử Yết nô và Tả Cốc Lễ vương, bắt được vô số chiến mã quân tư, truy sát

đám người Yết chạy bán sống bán chết, dọc theo đường truy kích lại đánh

chết làm bị thương mấy vạn quân địch!



Có người nói, quốc cữu Thẩm Tòng Hưng quyết tâm muốn đem lại thể diện

cho anh rể hoàng đế, cố ý hành quân suốt đêm, gấp gáp muốn đến kinh

thành trước ngày giỗ tiên đế, dâng đầu chủ tướng Yết nô và đông đảo tù

binh bắt được lên tế điện!



Ngày hai mươi bảy tháng mười, cửa thành rộng mở, binh sĩ áo giáp đổi mới hoàn toàn, cầm trong tay trường thương có dây tua đỏ và roi da xích

sắt, ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, tạo thành một con

đường lớn. Hoàng đế tự mình dẫn ngự lâm quân đón chào, bày ra mười tám

đội nghi trượng vệ sĩ, bách tính kinh thành sắp thành hai hàng bên đường hoan nghênh, kinh thành cách Bắc Cương vốn cũng không xa, ngày đêm bị

dân tộc du mục uy hiếp, cho nên nói, đầu tướng quân Yết Nô có thể sánh

với công lao bình định to lớn.



Đến giờ lành, xa xa truyền đến ba tiếng pháo mừng, đại quân bình Yết Bắc phạt vào thành. Cam lão tướng quân dẫn đầu, Thẩm Cố hai người một trái

một phải theo sau, pháo trong thành nổ vang, thải kỳ* cao mấy trượng cắm đầy một đường, đón gió phấp phới, bách tính tranh nhau nhìn lên, cả

thành lụa hoa ngợp trời, quân đội đi tới chỗ nào, chỗ đấy đều là trầm

trồ khen ngợi và vỗ tay.(*thải kỳ:cờ màu)



Đêm đó, hoàng đế ở ngự điện ban thưởng yến, làm một khúc khải hoàn gia phong quan tước cho một đám tướng lĩnh.



Trong đó, Cam lão tướng quân thăng lên làm Binh bộ Thượng thư,Thẩm Tòng

Hưng ban thưởng tước Tảo Bắc hầu, vượt qua nhất phẩm, cha truyền con

nối, tấn vị trung quân đô đốc thiêm sự, Cố Đình Diệp tấn vị tả quân đô

đốc thiêm sự, là chính nhị phẩm, hai người đều được ban thưởng một tòa

trạch, những thứ khác ban thưởng vô số, quan quân sĩ tốt phía dưới cũng

đều có phong thưởng.