Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 90 : Ruộng cằn
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Phải nói Thịnh Hoành thông
thuộc tứ thư không phải là thuộc suông, theo lời Minh Lan, là ông ta có
độ mẫn cảm chính trị vô cùng cao, vào lúc quân Bắc Phạt hồi triều ngày
thứ ba, ông ta bèn cảm giác được một cách nhạy bén rằng mình sẽ rất bận.
Quân quyền triều Đại Chu đều tập trung ở phủ đô đốc ngũ quân, cộng thêm
các ty đóng quân ngoài kinh thành và các vệ sở, ngũ thành binh mã ty
cũng có một phần. Sau khi tân hoàng đăng vị, đã liên tục trải qua “Loạn
Kinh Đàm” cùng với hai trận đại chiến Bắc Phạt Yết Nô, phần lớn sư đoàn
thiện chiến tinh nhuệ đều tập trung trong tay hai người Thẩm Cố.
Thể theo lẽ thường, đại quân sau khi hồi triều phải giao lại ấn tín binh phù, chính là mắt thấy đã nửa tháng, lại bộ gửi thư vài lần, có nhắc
nhở sơ sơ, thế nhưng chỗ hoàng đế lại chẳng có động tĩnh gì. Cuối cùng,
Võ Anh đện đại học sĩ Cầu Thư mới công khai thượng tấu, kết quả là khiến hoàng đế cưc lực khiển trách một trận, tội “đi quá giới hạn”.
Thịnh Hoành thấy sự không ổn, xưa nay lại tín nhiệm lão phu nhân. Một
ngày sau khi rời nha môn thì đến Thọ An đường thỉnh an tiện thể nói vài
ba câu, sau đó thương lượng kĩ càng với Trường Bách.
“Đừng có lại phát sinh chuyện gì nữa.” Thịnh lão phu nhân hai tay chắp
lại, yên lặng niệm mấy câu Phật, “Họa loạn chiến sự, cuối cũng vẫn là
bách tính khổ, loạn năm trước quấy nhiễu hai bên bờ sông Hoài, ít nhiều
ruộng đồng mất mùa, chỉ thương mấy người nông dân, lại phải bán con bán
cái.” Lão phu nhân lễ Phật nhều năm, bản tính làm việc thiện, từ năm
trước đã giảm miễn tiền thuê cho nhiều tá điền.
Minh Lan nhặt lấy một cái kim khâu cẩn thận châm vào khung thêu, nghe
vậy ngẩng đầu, vẻ mặt mù mịt: “Không thể nào, từ xưa đến nay cũng không
có đến mấy vị hoành đế ưa đánh trận.”
Thịnh lão phu nhân rốt cuộc là từng trải, bèn trầm ngâm nói: “Hay là hoàng thượng, … Còn có việc phải làm?”
Minh Lan nghe xong, gật mạnh đầu: “Bà nội nói phải, Đăng Đồ Tử[‘](yêu râu xanh) cầm dao mổ lợn là để thực hiện hành vi cưỡng hiếp, trộm nhỏ cầm lang
nha bổng là vì muốn thành cướp, hoàng thượng nắm binh quyền mà không nhả ra, e là sẽ có động tĩnh.”
[‘]Trong lịch sử văn học cổ đại Trung Quốc có một tác giả
khá quan trọng tên là Tống Ngọc, ông là một đàn ông đẹp trai
nổi tiếng. Tống Ngọc và Khuất Nguyên, nhà thơ nổi tiếng cổ
đại Trung Quốc sống cùng một thời đại. Trong bài mượn danh
Tống Ngọc có tựa đề “Đăng Đồ Tử hiếu sắc phú” có một câu
chuyện về ông rất thú vị nhan đề “Lân nữ khuy tường”.
Câu chuyện kể rằng, Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử đều là đại phu
nước Sở, là thân cận của nhà vua nước Sở. Đăng Đồ Tử ghen
ghét tài hoa của Tống Ngọc, luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua nước Sở. Một lần, Đăng Đồ Tử nói với nhà vua
nước Sở rằng: “Thưa bệ hạ, Tống Ngọc có diện mạo chững chạc
và oai nghi, có học thức, nhưng rất hiếu sắc, nên bệ hạ nhất
thiết không được để Tống Ngọc cùng bệ hạ đến hậu cung. Hậu
cung có nhiều phụ nữ xinh đẹp, nếu nhìn thấy Tống Ngọc, có
lẽ sẽ gây chuyện phiền phức.”
Nhà vua nước Sở bèn cho triệu Tống Ngọc, hỏi lời nói của Đăng Đồ Tử có chính xác không. Tống Ngọc nói: “Thưa bệ hạ, thần
có diện mạo chững chạc và oai nghi, đấy là bẩm sinh; thần có
học thức, đấy là vì thần cần cù chịu khó và hiếu học; về
hiếu sắc, thần không bao giờ hiếu sắc đâu.”
Nhà vua nước Sở hỏi: “Thế thì nhà ngươi có chứng cứ gì không?”
Tống Ngọc nói: “Thưa bệ hạ, trên thế giới, nước Sở có phụ nữ đẹp nhiều nhất, và Thần Lý quê thần là địa phương có phụ nữ đẹp nhiều nhất trong nước Sở. Mỹ nữ nổi tiếng nhất ở Thần
Lý là láng giềng của thần. Nếu mỹ nữ này cao thêm một chút
thì cao quá, nếu thấp hơn một tý thì quá thấp. Nếu trát phấn thì trắng quá, nếu bôi son thì đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng thật là đẹp, không có ai có thể sánh kịp được. Nàng
chỉ cần mỉm cười đã khiến nhiều quý công tử ham mê. Nhưng nàng thường xuyên leo lên tường xem trộm thần suốt ba năm, nhưng thần
chưa bao giờ động lòng, sao có thể nói thần hiếu sắc? Thực ra, Đăng Đồ Tử mới là một kẻ hiếu sắc.”
Nhà vua nước Sở đòi Tống Ngọc giải thích lý do. Tống Ngọc
nói: “Vợ Đăng Đồ Tử không đẹp chút nào, nhưng Đăng Đồ Tử vừa
gặp đã yêu, hai vợ chồng đẻ những 5 đứa con.” Nghe vậy, nhà vua nước Sở cũng chẳng biết nên trả lời ra sao. Về sau Đăng Đồ Tử
dùng để chỉ kẻ háo sắc, yêu râu xanh.
Hoàng đế Nhân Tông đối đãi với nhà công huân quyền tước vô cùng khoan
Minh Lan trong lòng giật mình, tức thì giữ bình tĩnh, thành thật ngồi.
Vương thị vừa nghe bèn nở nụ cười: “Sao lại không biết? Tên lêu lổng
không ra gì phủ Ninh Viễn hầu, giờ lại vọt thăng chức! Liên quan đến Tứ
Vương gia có Cẩm Hương hầu, Lệnh quốc công, còn có thêm bốn nhà nữa đều
bị đoạt tước hủy khoán [‘], xét nhà chịu thẩm, phủ Ninh Viễn hầu lại chỉ bị hạ hoành phi do vua ban, đều nói là do hoàng thượng nể mặt cậu Cố
đấy. Cậu ta lại làm thế nào?”
[‘]giống một cái chứng nhận do nhà vua ban để tôn vinh công lao nhà có công.
Hoa Lan cầm chén trà, nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Vào năm ngoái, Ninh
Viễn hầu tìm một mối hôn cho Cố Đình Diệp, là nhà họ Bành thân thích xa
với Phú An hầu, lúc ấy Cố Đình Diệp một mình ở xa, cũng không hiểu rõ
tình hình, đợi đến sau khi cậu ta biết chuyện, phủ Ninh Viễn hầu đã mời
bà mối đến nói chuyện. Ai ngờ họ Bành kia khi đó thấy Cố Đình Diệp sa
sút, không chịu đồng ý kết hôn, chỉ có vậy đã đành, thế mà còn gọi một
đứa con vợ lẽ thuộc chi bên ở trong tộc ra làm thế thân, cậu hai Cố tức
bằng chết, bèn tìm mấy vị huynh đệ trong quân, trực tiếp đến nhà họ Bành từ hôn!”
Vương thị nghe mà mặt mày hớn hở, cười to: “Hóa ra là thế! Việc này mẹ
vốn chỉ biết một nửa, họ Bành này có mắt mà không nhìn được vàng nạm
ngọc, lúc này chắc hối tận ruột!”
“Còn không phải thế à?!” Hoa Lan cười nói với lão phu nhân, “Giờ Cố Đình Diệp xưa đâu giống nay, không ngờ họ Bành lại muốn kết mối hôn này, để
cho bà mối phủ Ninh Viễn hầu mời cầu hôn đi khắp nơi rêu rao, nói gì mà
“đã sớm có hôn ước”!”
Vương thị khinh bỉ nói: “Họ Bành này cũng thật là không biết xấu hổ!”
Thịnh lão phu nhân nghe vậy liên tục lắc đầu, trầm giọng: “Dù vậy, thì
cũng không nên khiến mọi việc ầm ĩ căng thẳng, lại nói, ở trên còn liên
lụy đến mặt mũi nhà Phú An hầu.”
Ngón tay trắng bóng của Hoa Lan khẽ điểm lên môi, không giấu được ý
cười: “Cậu hai Cố kia chẳng nhẽ là loại chịu nhận thiệt thòi sao?! Cậu
ta cho người mang tranh đến tặng họ Bành, người nhà họ Bành vô cùng phấn khởi, mở ra trước mặt rất nhiều người, trong tranh là một bờ ruộng cằn
cỗi, một người nông dân kéo lê cái cày bỏ đi.”
Minh Lan vừa nghe, buồn cười suýt phun trà, Vương thị và Như Lan hai mặt nhìn nhau, lão phu nhân hình như cũng hiểu, hơi hơi mỉm cười. Như Lan
không dám đi hỏi người khác, bèn túm lấy tay Minh Lan như trước kia, khẽ hỏi: “Thế là ý gì?”
Minh Lan nuốt ngụm trà xuống, mới lấy lại hơi, nói: “….Ruộng cằn không người cấy, cấy thông có người tranh!”
Như Lan hiều được, cười vỗ tay đôm đốp, Vương thị mỉa mai: “Nói đúng lắm! Lúc này họ Bành chẳng còn mặt mũi nào nữa!”
Hoa Lan cười nói: “Cố Đình Diêp mượn bức họa này, vạch trần điểm đuối lý trước đây của họ Bành ra, họ Bành cũng không tiện giả ngu nữa, tìm bậc
thang để bước xuống. Con nghĩ Cố Đình Diệp hình như hơi thái quá, ai
ngờ cháu rể bà lại nói, cậu hai Cố giờ là đã thuần tính nhiều rồi, nếu
cứ theo tính cách trước đây, không chừng còn mắng thẳng tới cửa ấy chứ!”
Minh Lan nhớ tới chuyện của Yên Nhiên cùng với chuyện bọn thủy tặc bị
bắn như nhím, âm thầm gật gù, thằng nhãi này quả thực tính tình không
tốt lắm.
Hoa Lan lau nước mắt do cười, lại nói: “Hành vi của họ Bành như thế là
chỉ có khiến người ta chê cười, nay cả phủ Phú An hầu cũng không chịu
giúp, mà giờ nhiều nhà muốn tuyển Cố Đình Diệp làm con rể lắm, lúc này
Cố ĐÌnh Diệp lại chỉ một mực ở trong phủ đô đốc bận việc, ngay cả phủ
tướng quân cũng chưa từng trở về, người đến làm mối liền như ong vỡ tổ
chạy đến phủ Ninh Viễn hầu, ai còn nhớ rõ nhà họ Bành kia chứ!”
Minh Lan yên lặng uống trà, không nói một câu, chỉ âm thầm nghĩ, việc
này cũng không thể hoàn toàn trách họ Bành, một tên công tử lêu lổng
phiêu bạt không ổn định cùng với một vị quý nhân thánh thượng yêu dùng,
làm sao có thể được đãi ngộ giống nhau. Giờ thì tốt rồi, người làm mối
như ong vỡ tổ, ông chú hai thế là nhất định có thể tìm được một cô gái
con dòng chính, dịu dàng hiền thục, nhu thuận săn sóc, thiện tai thiện
tai!