Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 91 : Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Đến tháng 11, gió lạnh tựa

đao, hà hơi là phả ra khói trắng, Minh Lan lại bắt đầu lười biếng, nằm

nhoài trên chiếc kháng ấm áp không muốn động đậy chút nào. Ai biết Thúy

Bình lại tới gọi nàng đến Thọ An đường, Minh Lan đau đớn hu hu hai

tiếng. Đan Quất dỗ nàng xuống giường mặc thêm chiếc áo khoác ngắn bằng

da dày dặn, lúc ấy Minh Lan mới ngừng run rẩy vì lạnh, chậm chạp đi tới

Thọ An đường, chỉ thấy lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên kháng, trên gối

đắp thảm lông dày thêu mãng xà ngậm tiền kim tuyến, trên tay cầm một lá

thư, vẻ mặt dường như hốt hoảng.



Minh Lan lập tức chỉnh đốn tâm tình lười biếng, tiến lên phía trước, từ

trong tay Thúy Mai đứng bên cạnh nhận lấy chén trà sâm ấm áp, chậm rãi

đặt lên chiếc bàn con trên kháng, nhỏ giọng nói: “Bà nội, có chuyện gì

ạ?”



Lão phu nhân lúc này mới hồi tỉnh, trong mắt như có điều nghi hoặc, đưa

tờ giấy trong tay kia qua: “Sáng sớm nay, họ Hạ đưa tới cái này, cháu tự mình xem đi.”



Minh Lan cố gắng leo lên mép kháng, mở thư ra, cẩn thận đọc lên.



Thư do Hạ lão phu nhân viết, hình như viết rất vội vàng, đầu tiên là nói họ Tào không sống nổi ở kinh thành nữa, rất nhanh thôi sẽ phải rời kinh về quê, lại nói Tào Cẩm Tú tự tử, sau khi được cứu sống, mới nói ra

điều giấu kín trong lòng, thì ra khi chị ta ở Lương Châu làm thiếp, bị

vợ cả bắt uống thuốc vô sinh, khiến không thể sinh con được nữa, vì sợ

người nhà đau lòng, nên chị ta giấu không nói với ai.



Hiện tại Hạ lão phu nhân muốn qua xem thực hư thế nào, buổi chiều sẽ sang đây nói rõ mọi chuyện.



Minh Lam chậm rãi đặt bức thư xuống, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ,

Thịnh lão phu nhân từ từ dựa vào chiếc gối đặt ở đầu kháng, trong tay

cầm lò sưởi men sứ xanh hình thọ đào song phượng: “Minh nhi à, cháu xem… Việc này như thế nào?”



Minh Lan ngồi cạnh lão phu nhân, cân nhắc từ ngữ, nói: “Cái khác không

quan trọng, chỉ có hai việc, một là họ Tào sắp rời kinh, hai là em họ

Tào Cẩm Tú sợ là không thể sinh con được nữa.”



Lão phu nhân nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nếu thế thì, sự tình sẽ thay đổi ít nhiều.”



Tào Cẩm Tú không thể sinh con, điều này có nghĩa chị ta rất khó tìm được nhà chồng thích hợp để gả, chỉ có người góa vợ dưới gối đã có con cái,

nếu như là gia đình danh giá khá giả, không có con còn có thể về nhà mẹ

đẻ thủ tiết hoặc tái hôn, nhưng với tình cảnh họ Tào bây giờ, làm gìcó

nhà quan có học thức nào chịu cưới, cứ như vậy thì chỉ có họ Hạ có khả

năng chiếu cố chị ta thôi.



Nhưng mà, một người thiếp không thể sinh con thì có thể tạo nên uy hiếp

gì tới vợ cả đây? Hơn nữa họ Tào lại sắp về quê sinh sống, người thiếp

như vậy, về căn bản chẳng khác nào đồ trang trí mà thôi.



Hai bà cháu nghĩ tới điểm này, trong lòng không nhịn được rung động.



Lão phu nhân đặt lò sưởi xuống, nhẹ nhàng thổi chén trà sâm, từ từ cầm

nắp chén gạt gạt: “Lần này… chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua, cho dù họ Hạ nói gì, chúng ta trước tiên đều phải mặc kệ.” Minh Lan chậm rãi gật

đầu.



Ăn xong bữa trưa, hai bà cháu nghỉ ngơi một lát, đến giờ Mùi hai khắc,

Hạ lão phu nhân vội vàng chạy tới, dường như là rấ nôn nóng, bưng tách

trà nóng uống không ngừng, Thịnh lão phu nhân trong lòng không yên,

nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh, Minh Lan như cũ tránh ở phòng trong,

cách rèm chăm chú lắng nghe.



Hàn huyên vài câu xong, Thịnh lão phu nhân mới nói: “Chị tốt nhất ngưng

một lát rồi hãy nói tiếp, rốt cuộc ai khiến chị phải vội vã đến đây như

vậy?”



Hạ lão phu nhân trợn măt nói: “Còn ai vào đây nữa? Chính là đứa cháu

trai thân yêu của tôi! Lần này nó vì cháu gái bảo bối của chị, từ mẹ

ruột, dì, đến họ hàng thân thích đều đắc tội hết! Hành động thật là mạnh mẽ quyết liệt nha!”


Cái vị chú họ lập chí muốn cưới tiểu thư dòng chính kia rất có thể sẽ

trở thành anh rể mình sao?! Minh Lan há to miệng, không thấy thì không

biết, cổ đại thật kỳ diệu mà, trí tưởng tượng của nàng có phong phú đến

mấy cũng không theo kịp tốc độ biến hóa của thế giới này.



Tác giả có lời muốn nói:



Độc giả thân mến,



Đầu tiên, từ đầu tôi đã nói rồi, truyện này không có nhân vật nam hoàn

mỹ đâu, thậm chí cả nữ nhân vật hoàn mỹ cũng không, chỉ mong tất cả diễn biến phát triển hợp tình hợp lý, tôi không viết một nhân vật nam cổ đại vừa xuất hiện là say đắm mạnh mẽ đến chết không đổi, cái loại nhân vật

trong mộng tưởng này không phải là tôi sẽ không viết nên, nhưng không

phải xuất hiện trong truyện này.



Tiếp nữa là tôi phản cảm với một số bình luận của độc giả.



Động chút là mắng tiểu Hạ hoặc là Cố nhị không đáng một đồng. Chú hai

trước tiên chưa nói đến, tiểu Hạ, là một chàng trai cổ đại phổ thông,

cậu ta tiếp thu giáo dục cổ đại chính quy, nạp thiếp là sự việc thường

tình ở cổ đại, đừng có nói với tôi danh nhân ở cổ đại không nạp thiếp

nhiều lắm nhé, rồi lại so sánh với trăm trăm vạn vạn nam nhân cổ đại,

đây chính là ngoại lệ đấy!



Dù có thế nào, tiểu Hạ đã trải qua hàng loạt sự việc phát sinh, cậu ta đã tận hết sức lực trong khả năng của mình rồi.



Lại nữa, vì sao nhiều độc giả cứ quả quyết tiểu Hạ nhất định là có tình

thâm ý trọng với em họ vậy? Tôi chưa từng viết như thế nha! Hãy nhìn

hành động của tiểu Hạ đi, cậu ta hạ quyết tâm đuổi cả nhà họ Tào đi, như thế này mà gọi là đối với em họ tình sâu nghĩa nặng sao? Họ Tào là nhà

quan phạm tội, một đứa con gái không thể sinh con tàn tạ như Tào Cẩm Tú, còn có thể có kết cục thế nào, anh trai chị dâu cô ta cũng không thể

nuôi cả đời, đừng nói đến xuất gia, rất nhiều am ni cô không có bối cảnh ở cổ đại thật ra là lầu xanh. Nhận em họ làm thiếp chẳng qua là mở cho

cô ta đường sống, tiểu Hạ nghĩ thế, chứ liên quan gì đến yêu đương!



Mọi người chắc là đọc Quỳnh Dao nhiều quá rồi, đứa con trai bình thường, một bên là cô gái gầy gò khó coi, một bên là thiếu nữ xinh đẹp hiểu

biết, tiểu Hạ sẽ vì cái gì sau khi thành hôn không ngừng thương xót em

họ rồi lại thậm chí vì em họ bạc đãi Minh Lan?



Rất nhiều độc giả lại tưởng tưởng đến cảnh não tàn trong truyện Quỳnh

Dao, gì mà trong chốc lát anh họ em họ bày tỏ nỗi lòng, chốc lát em họ

giả vờ trong trắng, chốc lát lại đi hại con của Minh Lan! Làm ơn, Minh

Lan là người chết à, tiểu Hạ là thằng ngu sao?



Xin chú ý, văn này không phải bối cảnh hiện đại, một đứa con gái dòng

thứ cổ đại, dựa vào đâu yêu cầu trượng phu vì mình thủ thân như ngọc,

dựa vào đâu đòi chồng không nạp thiếp. Tôi tự nhận là chưa từng ám chỉ

như thế cho độc giả, dù cho là Trường Bách hay Nguyên Bảo (Tề Hành), đều có nữ nhân khác ngoài thê tử, vì cái gì tới trên người Minh Lan lại yêu cầu khác đi được.



Minh Lan có thái độ chấp nhận thiếp thất cũng là bình thường thôi.



Cuối cùng, tôi nói thật là, tiểu Hạ không phải nam chính đâu, hành động

của cậu ấy còn lâu mới là “tra”, cậu ta làm được đến nước này là vô cùng cố gắng rồi.



Minh Lan là một cô gái xuyên không không tồi, nhưng rốt cuộc thì có gì

hơn người, làm ơn, Minh Lan địa vị chỉ là con vợ lẽ thôi. ML chỉ có thể

dựa vào sự sủng ái của bà nội, nàng chỉ cầu yên ổn sống tốt, cho nên

tiếp nhận thiếp thất cũng chả có gì to tát. Nàng xuyên không, làm ở tòa

án thì có thể hiểu biết thông suốt hơn người khác nhưng nàng cũng phạm

sai lầm, cũng phải học hỏi để mà từ từ trưởng thành trong một môi trường cổ đại lạ lẫm. Nếu bạn thật sự xuyên không thì có thể làm gì chứ, làm

giấy, chế thuốc nổ à, thi từ ca phú không rành, thêu thùa may vá không

biết, quản gia lại càng không cho nên tôi để Minh Lan xuyên không từ bé, cần cù chăm chỉ học tập, không ngừng học hỏi trau dồi chứ không phải

bàn tay vàng đâu. (đây là mình tóm tắt đại ý nhá, tác giả chém dài quá).



Tôi viết truyện này chỉ là về quá trình trưởng thành của một cô gái bình thường, nam nhân trong này cũng bình thường thôi, có điều kết cục tôi

sẽ tô vẽ cho đẹp, để có một HE cho Minh Lan mà thôi.