Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 92 : Việc kết hôn của như lan

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


“Chuyện này,… vì sao lại nói thế?” Im lặng ba giây đồng hồ, Minh Lan mới phục hồi tinh thần lại.



Như Lan hậm hực vứt khăn lên giường, cắn môi nói: “Nói là Cố… tỏ ý muốn

kết hôn với anh rể cả.” Minh Lan bị câu cú của Như Lan chọc cười: “Anh

ta nói chuyện muốn kết hôn với anh rể, cháu Trang còn nhỏ, thế thì để

anh rể gả cho anh ta là được rồi, ha ha ha…a!” Tiếng cười im bặt, Minh

Lan bị đập một cái đau, khoát tay nói: “Được rồi, em không nói đùa nữa,

chị Năm nói đi.” Ai biết Như Lan không nói tiếp, vành mắt chị ta đỏ lên

rưng rưng muốn khóc nói: “Em cũng biết, chị với anh Kính…. bây giờ chị

phải làm thế nào bây giờ?! Chị cả vừa nói chuyện này ra, chị liền nói

không muốn, mẹ mắng chị một trận, chị khóc chạy đi.” Minh Lan cực kỳ

tiếc hận, chuyện đại sự cả đời mình, sao có thể hành động theo cảm tính, tốt xấu gì cũng phải nghe rõ đầu đuôi câu chuyện mới khóc cũng không

muộn. Nhưng nhìn Như Lan đang ấm ức nàng lại khuyên nhủ: “Chị Năm cũng

đừng quá buồn, chị cả với phu nhân lẽ nào lại hại chị? Anh …” ho khan

một cái, “Cậu Văn cho dù tốt cũng không thể bằng Cố Đình Diệp, chưa biết chừng đây là mối hôn nhân tốt đấy.”



Như Lan càng tức giận, hết giậm chân rồi đập giường mấy cái. Hỉ Thước

bưng lên chậu đồng đựng nước nóng hổi, vừa nhìn thấy cảnh này sáng suốt

giữ im lặng. Minh Lan vén tay áo lên, tự tay vắt khăn đem đến cho Như

Lan: “Chị Năm, việc đã đến nước này, chị gọi em đến có ích gì? Em cũng

không có cách nào.”



“Ai bảo em nghĩ biện pháp?” Như Lan nhận khăn ấm, đặt lên mắt xoa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Minh Lan nói, “Em nhanh đi Thọ An đường, nghe một

chút xem mọi người nói gì? Liên quan đến Cố…” Như Lan đỏ mặt, không chịu nói hết.



Minh Lan trợn mắt, liên tục xua tay: “Không được, việc kết hôn của chị

gái em đi làm gì? Chị muốn biết gì trực tiếp hỏi là được rồi!”



Như Lan cắn môi trắng bệch, trừng mắt nhìn thẳng Minh Lan. Hỉ Thước nhìn không nổi nữa, đi tới bên cạnh Minh Lan nhẹ nhàng khuyên: “Cô đi giúp

cô chủ em một chuyến, vừa rồi cô chủ em giận lên, cãi cô Cả vài câu làm

phu nhân với cô Cả tức giận quá,lại đến nữa thì xấu hổ quá, huống chi cô chủ em bây giờ đang vô cùng lo lắng, không thể chờ được! Cô Sáu à, mấy

năm gần đây không phải cô chủ xem cô là bạn tri âm tốt nhất à!”



Minh Lan rất muốn hô to ‘nào có’?! Gương mặt Như Lan dữ tợn muốn xông

đến, ngón tay khớp trắng bệch bấm chặt vào cánh tay nàng. Minh Lan bị

làm phiền không có cách nào, huống hồ bản thân cũng có chút tò mò, liền

đáp mình đi.



Cũng may viện của mấy cô gái cách Thọ An đường không xa, Minh Lan ba

chân bốn cẳng chạy đi. Tiểu Đào còn phải kéo nàng lại một cái. Lúc đi

đến Thọ An đường chỉ thấy Thúy Bình với Thúy Mai đứng ở cửa, Minh Lan

thoáng chậm lại, chỉnh lại quần áo, chậm rãi bước vào thấy chính đường

không một bóng người. Minh Lan vòng qua bức bình phong, đi thẳng vào

trong thấy lão phu nhân, Vương thị với Hoa Lan ba người già nhỡ trẻ, ở

trên giường nói chuyện. Mấy người vừa thấy Minh Lan đến liền lập tức


Lão phu nhân nhét lò sưởi tay vào tay Minh Lan, chính mình nắm tay nhỏ

của MInh Lan, khóe miệng nhếch lên tia châm chọc: “Gả con gái cho nhà

cao cửa rộng là mong muốn cả đời của chị ta, nếu không có chuyện của con bé Mặc thì còn nói được, giờ tự nhiên có một vị con rể dòng dõi tiền đồ còn tốt hơn, phu nhân con làm sao chịu buông tha.”



Minh Lan cẩn thân suy nghĩ thấy đúng, Vương thị với dì Lâm đấu với nhau

cả đời, phút cuối của cuối lại có đứa con vợ lẽ gả cho nhà chồng có tước vị dòng dõi cao hơn so với con gái mình, cơn giận này làm sao nuốt

trôi, nếu là không có cơ hội thì thôi đi, giờ Cố Đình Diệp tự mình đến

cửa cầu hôn, đoán là Vương thị bây giờ càng nghĩ càng đắc ý. Đáng thương cho anh Kính, anh thật là xui xẻo, chắc phải thất vọng rồi.



“Cũng không biết cha sẽ nói gì?” Minh Lan nhìn nóc nhà suy nghĩ xa xôi.



Lão phu nhân cười gằn giọng mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vậy càng không phải nói, đàn ông so với phụ nữ vốn là suy nghĩ không giống nhau, huống chi

cha con…” nghĩ đến không nên trước mặt cháu gái nói xấu cha ruột, lão

phu nhân im lặng. Thực ra lão phu nhân không nói Minh Lan cũng có thể

hiểu hết, đối với Thịnh Hoành, sai lầm của Cố Đình Diệp cũng không có gì là ghê gớm, chẳng qua là tuổi trẻ lông bông một thời gian, tuy rằng tu

thân tề gia không thành công, nhưng mà gia đình người ta xuất phát điểm

cao, nhảy qua hai cái trực tiếp đi trị quốc bình thiên hạ được rồi.



Trước lợi ích của gia tộc, phản đối của Như Lan sợ là không có sức mạnh

gì, huống chi chị ta cũng chả có lí do gì để phản đối mạnh mẽ. Ở trong

mắt của mọi người, chuyện cũ của Cố Đình Diệp đã qua, người chưa vợ đã

có một con trưởng dòng lẽ cũng là bình thường, nói đến vấn đề vợ lẽ thì

có phu nhân nhà quan to quý tộc nào mà không trải qua. Nghĩ đến chuyện

“người một lòng đến già” chắc chỉ có bà cháu nhà Minh Lan là số ít khác

người đi.



Lão phu nhân mệt mỏi ánh mắt giống như muốn ngủ, Minh Lan lót cho bà cái gối nhung cho bà nằm thoải mái chút, lúc bà sắp ngủ lại nghe bà nói mơ

hồ: “Khuê nữ của chúng nó, người khác nói cũng không để tâm… Chưa hiểu

sự đời… Thanh niên phóng đãng như vậy, mới tốt lên có mấy ngày, mọi

người lại coi như bảo bối… Ta nhìn không lọt mắt…”



Minh Lan đứng ở bên giường sững sờ một lúc, nàng cảm thấy mình nên thay

ân nhân cứu mạng biện hộ mấy câu, thực ra Cố Đình Diệp cũng không đến

mức hỏng bét, ít ra người ta thấy việc nghĩa cũng hăng hái rút đao tương trợ, tên bắn rất chính xác, đánh người rất có lực, gương mặt lúc để râu quai nón cũng ra vành ra vẻ.



Được rồi, đổi là nàng cũng chưa chắc tình nguyện. Loại quan lớn hiển quý thế này tính thách thức cũng quá lớn, trong phòng dù không có đến thập

nhị thoa (trích từ Hồng Lâu Mộng có Kim Lăng Thập Nhị thoa là mười hai

cô gái phủ Ninh và phủ Vinh) xinh đẹp thì cũng đủ bốn mùa hoa tươi, lại

nhớ đến Tương Dương hầu ông ngoại của Tề Hành, ông lão kia nếp nhăn ở

khóe mắt cũng có thể kẹp chết con ruồi, đã nuôi dưỡng một phòng vợ lẽ

hầu gái, vẫn còn nghe tin đồn vừa có người mới.



Ôi, cha mẹ có lòng cầu tiến, làm con rất có áp lực, từ xưa đến nay đều giống nhau.