Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 93 : Những ngày cuối cùng đã qua

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Thịnh Hoành vừa về phủ,

Vương thị vội vã kéo ông ta vào phòng thì thầm nói chuyện một hồi. Thịnh Hoành làm quan từ trước đến giờ tai thính mắt tinh, vô cùng để tâm vào

cục diện trong triều. Hiểu biết của ông ta về giá trị của Cố Đình Diệp

còn rõ ràng hơn nhiều so với phụ nữ trong nhà. Ông ta cân nhắc lợi hại

một lúc, ngày hôm sau liền đi ra ngoài thăm dò nhân cách của Cố Đình

Diệp, hạng mục khảo sát dựa trên tiêu chuẩn năm xưa nghe ngóng Viên Văn

Thiệu.



Cứ như vậy mấy ngày sau, Thịnh Hoành nói với Vương thị ông ta đồng ý vụ hôn nhân này.



Như Lan run sợ mất mấy ngày cuối cùng cũng bị tuyên cáo, chị ta ném vỡ

đồ nửa gian nhà, tiếng thét chói tai đủ để làm lũ cá trong ao đang định

ngủ đông cũng phải tỉnh lại, tóc tai bù xù giận giữ, làm mấy đứa hầu

trong phòng sợ gần chết. Vương thị vừa mới dạy dỗ một hai câu, Như Lan

mắt đỏ ngầu, lật lọng trả lời: “Mẹ muốn cưới thì chính mẹ cưới là được.”



Vương thị giận run cả người, hỏi vì sao không muốn gả cho nhà họ Cố, Như Lan lại một mực không nói được nguyên nhân. Chị ta cũng chưa đến mức hồ đồ, nếu nói ra sự thực, anh Kính sẽ biến thành bia đỡ đạn. Như Lan vắt

óc suy nghĩ rồi rồi giận giữ gào lên: “… Mẹ bị hồ đồ rồi, con gái so với Cố Đình Diệp kém vai vế, con còn phải gọi người ta là ‘chú hai’!”



Hỉ Thước đang bò trên đất im lặng thu dọn mảnh sứ vỡ cũng phải thầm cười khổ, mấy ngày nay cô chủ mình sống chết bắt cô Sáu nghĩ biện pháp. Lão

gia với phu nhân còn đang cao hứng cô Sáu sao dám chặn ngang, cuối cùng

bị ép quá chỉ phun ra được cái lí do rách nát này.



Quả nhiên Vương thị giận tím mặt, chỉ vào Như Lan quát: “Vai vế cái gì?

Chẳng qua hồi đó nói loạn theo người bên ngoài, kinh thành có bao nhiêu

nhà thế tộc quan hệ thông gia vòng quanh, con còn nói lăng lộn xộn mẹ

nói cho cha con, để cha đến trừng trị con.” Bà ta hận Bình Ninh quận

chúa đến chết, đúng là chưa được vạ thì má đã sưng, suýt nữa thì con rể

biến thành bằng vai phải lứa với mình.



Vương thị trước kia giả vờ giả vịt dọa nạt con gái nhiều lần nhưng lần

này bà ta nói được làm được, ngay đêm đó Thịnh Hoành hồi phủ liền gọi

Như Lan đến răn dạy quở trách cho một trận.



Mấy đứa con gái, Thịnh Hoành không thích nhất là Như Lan, tính tình

ngang ngược tùy hứng, từ nhỏ đến lớn trừng phạt không ít. Như Lan lại

không dẻo mồm nịnh hót nên xưa nay cũng sợ cha nhất, Thịnh Hoành lạnh

nhạt trách mắng vài câu đã khiến Như Lan òa khóc.



“Mấy năm nay đọc sách vào bụng chó hết rồi hả, thế nào là hiếu thuận thế nào là tiết hạnh hoàn toàn không biết sao? Xưa nay chuyện hôn nhân đại

sự đều là cha mẹ quyết định, bao giờ đến lượt một đứa con gái như mày mở miệng ngậm miệng nói chuyện kết hôn?! Mày có biết hai chữ liêm sỉ

không? Cha ngượng thay mày cũng đến chết thôi “



Lời này thật là gay gắt, Như Lan che khăn khóc lớn, Vương thị miễn cưỡng chịu đau trong lòng.



Việc phụ huynh nhà họ Thịnh tán thành chuyện kết hôn rất nhanh thông qua con đường quanh co từ Vương thị – Hoa Lan – Viên Văn Thiệu truyền đến

Cố Đình Diệp. Cố Đình Diệp hiệu suất rất cao, sau mấy ngày liền cùng

Viên Văn Thiệu đến nhà thăm hỏi, lão phu nhân cáo ốm không muốn ra.

Vương thị đơn giản là một mình nhìn người. Lần này quá trình cha mẹ vợ

với con rể gặp mặt thế nào Minh Lan cũng không rõ ràng, nhưng mà xem

phản ứng sau đó thì thấy Vương thị hình như rất hài lòng. Bà ta lấy tư

thái từ trên cao nhìn xuống mà khen ngợi phong thái, nhân phẩm, tướng

mạo, đạo đức Cố Đình Diệp, làm cho anh ta tốt đẹp như đóa hoa. Minh Lan

nghe đến nổi da gà.



Như lan cúi đầu không nói một câu, tiếp tục duy trì biểu hiện ngây dại,

giống như cái gì cũng không nghe thấy. Minh Lan ngồi một bên vô cùng

kinh ngạc. Vương thị thao thao bất tuyệt làm Minh Lan thấy không giống

đang khen ngợi người sống mà giống như đang nhiệt tình đọc điếu văn

trong lễ truy điệu anh hùng. Nàng lén lút bước vài bước, đến bên

người Hoa Lan khẽ hỏi: “Phu nhân thật tinh tường, mới gặp có một lúc mà nhìn ra bao nhiêu chỗ tốt như vậy?”



Hoa Lan cố hết sức giữ khóe miệng của mình không nhếch lên, hơi chột dạ


Minh Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, quay lưng về phía mặt trời, Hạ Hoằng

Văn tuổi trẻ tuấn lãng, gương mặt chân thành và căng thẳng, ở đâu đó

trong lòng nàng cũng mềm mại một chút: “Cuối cùng vẫn là ở cùng một mái

nhà, chỉ sợ anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ thôi.”



Hạ Hoằng Văn trầm giọng nghiêm túc nói: “Em Minh, tôi hiểu em đang lo

lắng gì. Nhưng tôi có mắt, sẽ không làm chuyện khiến người ta chê cười.

Chú Tư nhà họ Trương hiện đang du ngoạn ở bên ngoài, trước đây chú có

thăm bệnh cho phủ quốc công mười mấy năm, bao nhiêu chuyện thối nát của

mười mấy bà vợ lẽ rồi đến con cháu, còn chuyện gì chưa từng thấy. Các

phu nhân trong nhà mưu mẹo nham hiểm, làm đại phu sao có thể không

biết.”



Minh Lan không thể không nhíu mày: “Anh đều biết cả? Em còn tưởng anh một mực thương tiếc chị Tào yếu đuối nhu nhược đấy.”



Hạ Hoằng Văn cười ngượng ngùng, bất đắc dĩ nói: “Không phải tất cả đàn

ông đều mù quáng ngu si, trừ khi là do trái tim thiên vị, nếu không thì

có gì mà nhìn không hiểu? Hơn nữa tôi tin vào nhân cách của em, em sẽ

chăm sóc tốt cho em họ Cẩm nhi.” (Câu này mất điểm nha +_+)



Minh Lan nhìn anh ta một hồi lâu, chậm rãi mỉm cười: “Anh nói đúng… có

lẽ vậy”. Dù như thế nào, giữa bọn nọ cuối cùng vẫn tồn tại Tào Cẩm Tú.



Hạ Hoằng Văn có đáng tin không? Nàng không biết. Anh ta có thể làm được

những điều anh ta bảo đảm hôm nay không? Nàng cũng không biết.



Nàng chỉ biết rằng Hạ Hoằng Văn có thể làm được như thế này đã là cố

gắng hết sức, nói đến cùng anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình

thường thời cổ đại. Hôn nhân mới chỉ là bắt đầu, mà còn là mở đầu hết

sức bình thường, con đường đi sau này thế nào mới là quan trọng.



Ánh mặt trời ngày đông ấm áp, giống như bông mềm chạm trên da, cành cây

trơ trọi lá nhẹ nhàng run run trong gió. Minh Lan và Hạ Hoằng Văn chậm

rãi đi theo con đường đá nhỏ, trời sáng nắng tươi, buổi sáng yên bình,

núi đá tĩnh lặng, tất cả cảnh vật đều hờ hững thong dong, họ Tào đã rời

kinh, Như Lan đã khuất phục, lão phu nhân về cơ bản đã ra quyết định,

giống như tất cả mọi việc đều sẽ theo quỹ đạo đã định sẵn chậm rãi mà

tới.



Nhưng mà rất lâu sau đó, Minh Lan nhớ tới ngày này bỗng phát hiện, hóa ra đây là lần cuối cùng nàng gặp mặt Hạ Hoằng Văn.



Lời tác giả tóm tắtdài quá tóm tắt thử, tại giải thích chi tiết trong truyện nên làm đại.)



1.Vấn đề em họ Tào không thể để họ Tào nuôi cả đời: phụ nữ cổ đại nhất

định phải lấy chồng,trừ khi xuất gia bằng không phụ nữ không lập gia

đình là gái lỡ thì, ngay cả mộ phần không có. Em Tào không phải không

thể gả mà rất khó để gả tốt.



2.Thế gia y học: Rất nhiều quý tộc hành nghề y không cưới vợ lẽ, một là

vì đại phu được thấy rất nhiều âm mưu quỷ kế của đàn bà, nhận thức về

nguy hiểm của vợ lẽ, thứ hai là vì nhà hành nghề y có bài thuốc bí mật

gia truyền, cần bảo tồn hết sức nghiêm ngặt bí phương nên vợ lẽ con thứ

là nhân tố gây phá hoại. Tuy nhiên gia dình có quy định rõ ràng như vậy

không nhiều.



3.Ông bố phim Hàn: theo tác giả bố mẹ trong phim Hàn có hai loại, một là vô cùng độc ác, hai là không có khí phách. Theo tác giả phim truyền

hình Hàn quốc tương đối giả tạo, lý do là vì Hàn Quốc vô cùng trọng nam

khinh nữ, gả con gái đi nhà gái phải lo hết trang phục đính hôn và lễ

cưới, về nhà ra mắt, ngoài ra còn rất nhiều đồ cưới, lễ vật tặng cha mẹ

chồng anh chị em chồng … thì mới có thể gả con gái đi, nếu không thì mất mặt. Nhà có con gái thì kết hôn sẽ lỗ vốn, con trai thì lời, cha mẹ gia trưởng thường yêu con trai. Thế nên phim Hàn mà bố mẹ coi trọng con gái vượt qua con trai, vì con gái mà dốc hết tâm huyết khóc lóc nỉ non, với con trai lại không coi trong… là giả tạo.