Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 94 : Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Hôm đó là một ngày bình thường không có gì khác mọi ngày.



Trên mặt hồ nổi lên từng lớp băng dày mỏng. Sau bữa trưa, Minh Lan mặc

quần áo mùa đông dày cộp, ngồi xổm bên cạnh ao, thèm thuồng nhìn qua lớp băng mờ mờ thấy con cá béo mập đang bơi ung dung tự tại. Nhấc theo cái

giỏ cá rỗng không về Thọ An đường làm lão phu nhân chế giễu một hồi,

Minh Lan cũng không giận, dùng cả tay chân bò lên giường, ngồi sát bên

lão phu nhân ở đầu giường sưởi ấm.



”Giữa mùa đông câu cá làm gì, sắp đông cứng lại rồi.” Lão phu nhân híp mắt giáo huấn.



Minh Lan cũng híp mắt uể oải nói: “Chị dâu cả không thấy ngon miệng, nói là muốn ăn món cá khô chua cay xào hành... Cháu nghĩ một lúc, cá mùa

đông tính hàn, nhất là cá trong hồ, cây cỏ tính âm nước đóng băng, không nên ăn hại người.”Read more...



Lão phu nhân nắm tay nhỏ của Minh Lan khoan thai nói: “Chua nam cay nữ,

không biết vợ thằng Bách lần này sinh con trai hay con gái đây?”



Minh Lan nắm tay nhỏ dụi mắt, hơi buồn ngủ lơ đãng nói: “Anh cả nói là

muốn có con gái, có thể ghép thành chữ “tốt”, chị dâu không nói gì nhưng cháu nghĩ chị muốn có thêm con trai.” Một con trai trưởng chưa đủ, phải hai đứa mới coi như bảo đảm.



Hai bà cháu câu được câu chăng nói chuyện, một già một trẻ dựa vào đầu

giường ấm áp ngủ lơ mơ một lúc, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng

kêu sắc nhọn. Minh Lan đột nhiên thức dậy, lão phu nhân cũng mở mắt nhìn ra ngoài lớp mành cửa, thấy một đứa hầu gái đang lảo đảo nghiêng ngả

vọt vào, ngã nhào xuống trước giường khóc lớn: “Lão phu nhân cứu mạng!”



”Em Hỉ Quyên làm sao vậy?” Minh Lan ngạc nhiên hỏi, cô bé này là hầu gái bậc ba bên chỗ Như Lan.



Hỉ Quyên tóc rối bù, son phấn nhòe nhoẹt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi: “Lão

phu nhân, cô Sáu nhanh đi cứu chị Hỉ Thước, phu nhân muốn đánh chị ấy

chết tươi! Còn có cô chủ con, lão gia muốn kiếm lụa trắng siết chết cô

chủ! Mợ cả cũng không dám khuyên, chỉ vụng trộm thả con ra ngoài đi tìm

người!” Vừa khóc lóc kể lể vừa liên tục rập đầu lạy.



”Chuyện gì thế này?” Lão phu nhân ngồi thẳng dậy, lạnh giọng chất vấn, “Phu nhân các người không phải đang đi dâng hương sao?”



Minh Lan sợ lão phu nhân đứng dậy đột ngột bị váng đầu, vội vã đưa tay vỗ khe khẽ sau lưng giúp bà điều hòa.



Hôm nay trời vừa sáng, Đại Hồng Tự khai quang tượng Phật mới. Bình

thường Vương thị hay quyên tiền dầu vừng vô cùng hào phóng nên lão

phương trượng đưa thiếp mời đến. Vương thị dẫn theo Như Lan đi dâng

hương cầu phúc, thuận tiện xin thẻ câu duyên.



Lão phu nhân liên tiếp hỏi lại đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Hỉ Quyên

không đi cùng, cũng không biết đã có chuyện gì chỉ khóc lóc cầu một hồi

lâu nhưng không nói rõ ràng được nguyên nhân. Lão phu nhân muốn nhanh

qua xem, Minh Lan chạy đi gọi Thúy BÌnh đến chuẩn bị quần áo.



Minh Lan định đi theo nhưng lão phu nhân bảo ở lại, Phòng mama an ủi:“Chị Năm cháu phạm sai lầm, lão gia với phu nhân đang trách phạt, lão

phu nhân đi lần này chắc chắn có đụng chạm, cháu làm khuê nữ không nên

nghe.”



Minh Lan trong lòng trầm xuống, tình hình sợ là có chút nghiêm trọng, bê bối đến mức khuê nữ không nên tham dự. Được Phòng mama gật đầu, Minh

Lan yên ổn ngồi quay lại giường ngồi, cảm thấy lòng ngứa ngáy không chịu được liền vẫy tay gọi Tiểu Đào đi thăm dò, chính mình nâng lò sưởi tay
Lão phu nhân nghẹn lại rồi lạnh lùng quát: “Con bé Hoa đã sinh con trai

rồi, lại còn là cưới hỏi đàng hoàng, chẳng nhẽ còn có thể hưu về sao?

Chẳng lẽ bắt em gái nó dùng cả đời để đổi cho nó sống dễ chịu hơn? Cố

Đình Diệp này chúng mày nhìn thấy tốt đẹp, mẹ đây không thấy lọt mắt.”



Chỉ nghe Thịnh Hoành lớn tiếng kêu lên: “Lão phu nhân, vậy người nói xem bây giờ phải làm thế nào, con thật sự không có biện pháp! Vốn định dìm

chết nghiệp chướng kia coi như làm trong sạch gia môn, chuyện này coi

như thôi, khiến người ngoài chê cười một thời gian là được rồi. Đều tại

con không thể dạy dỗ con cái, tự làm tự chịu không thể trách ai, nhưng

mà Cố tướng quân” Thịnh Hoành giống như nghẹn ngào một lúc, “Mấy ngày

trước có truyền đến tin, cậu hai Cố đã mời Bạc lão tướng quân với Trung

Cần bá làm mối, ngay lập tức sẽ trao đổi canh thiếp, bây giờ nếu không

làm gì, họ Cố làm sao chịu bỏ qua!”



Câu kế tiếp Minh Lan đều nghe không rõ, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai mình nổ vang một tiếng, giống như có thứ gì đó che lấp hết thính giác của nàng, sau khi hết khiếp sợ là hốt hoảng đến ngây dại, nàng chậm rãi đi đến

trước mặt Hải thị, nghẹn giọng hỏi “Cố Đình Diệp thật sự đồng ý cưới

em?”



Hải thị khó khăn gật đầu: “Đúng, trong thư viết, Cố Đình Diệp chính mình mong muốn được cùng Thịnh gia kết thân, phía sau còn thêm một câu, cô

gái được lão thái thái nuôi bên người luôn luôn tốt.” Vào trong tai

nàng, câu nói này có hơi chói tai, giống như đang ám chỉ điều gì, chắc

chắn Thịnh Hoành cũng nhìn ra rồi.



Lão phu nhân hồi xưa mang tiếng ghen ở bên ngoài, nhưng sau đó nhanh

chóng quay ngược lại con đường chính nghĩa, sau khi Thịnh lão thái gia

qua đời, bà dù có xích mích với nhà mẹ đẻ cũng giữ gìn gia đình cho

chồng mình, ở góa từ khi tuổi còn xuân, mang đồ cưới của mình đi dọn

đường thu xếp cho con vợ lẽ, cưới con dâu lo việc nhà, cuối cùng mới có

họ Thịnh thịnh vượng như hôm nay. Mấy chục năm trôi qua, giờ ngược lại

người ta đều khen lão phu nhân có phẩm chất cao thượng cương trực.



Hải thị cũng cảm thấy có lỗi với Minh Lan cùng lão phu nhân, gần đây chị ta biết là việc hôn nhân với họ Hạ đã thương lượng gần xong rồi, chờ

Như Lan xác định thì họ Hạ sẽ đến lấy thiếp canh, ai biết Hải thị không

thể không thầm than một tiếng, nhìn sang vẻ mặt Minh Lan vẫn đang ngơ

ngác sững sờ không dám tin. Sau một lúc,



nàng mới không nhịn được hỏi lại: “Chị dâu, Cố Đình Diệp thật sự nói là

đồng ý cưới em?” Trong giọng nói không có uất ức mà lại có mấy phần

không thể tin nổi.



Hải thị liền khẳng định lại một lần nữa: “Đúng là thật.”



Đầu óc Minh Lan ngây dại, cắn môi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhớ đến

gương mặt Cố Đình Diệp cười lạnh châm chọc, nhớ đến tính cách anh ta lúc nào cũng phải truy hỏi đến ngọn nguồn, lại nghĩ đến anh ta nóng như lửa lạnh như băng. Minh Lan cảm giác mình nghĩ nhiều rồi, đến cổ đại một

thời gian lại học được tự mình đa tình? Nhưng mà càng ngẫm lại càng cảm

thấy suy nghĩ của mình có lý.



Bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi của lão phu nhân, tiếng Thịnh Hoành cùng Vương thị không ngừng van nài. Minh Lan từ từ ngồi xuống ghế con

nhỏ, đầu óc rối loạn, nhếch miệng khẽ than thở, khuôn mặt đờ đẫn.



Bà nội, lão gia, phu nhân, còn có cả Như Lan, không được, chúng ta là đây là bị ám hại.