Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 95 : Hai phương thức thuyết phục
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Chiến tranh trong nội bộ gia đình đa phần là trong hai loại dưới đây, một là tấn công không báo
trước, trực tiếp bùng nổ; hai là đấu tranh trường kỳ, dây dưa kéo dài.
Chuyện đã tới nước này, nàng lại còn tâm trạng nghĩ tới những thứ vô
nghĩa chẳng ra đâu vào đâu, Minh Lan cảm thấy tinh thần mình sắp trở nên không bình thường rồi.
Mấy ngày nay từ đầu tới cuối Minh Lan đều không có cơ hội bày tỏ ý kiến, nàng vừa muốn mở miệng đã bị lão phu nhân chặn lại: “Minh nhi đừng sợ!
Bà già này còn chưa chết đâu, chúng nó đừng hòng đụng đến con!” Dáng vẻ
đằng đằng sát khí rất dọa người.
Lão phu nhân bị chọc tức, làm ra tư thế nổi trận lôi đình giống năm xưa
âm ĩ đòi li hôn với Thịnh lão thái gia, lớn tiếng chửi hăng say đến mức
nước miếng văng tung tóe lên mặt lên đầu Thịnh Hoành. Thịnh Hoành vẫn
nhẫn nhục chịu đựng, bám như kẹo da trâu (kiểu như kẹo mè xửng) khổ sở
van nài, một lúc lại quỳ xuống rơi lệ, tình thân, đạo lý, danh dự gia
tộc, mồm miệng lưu loát, thao thao bất tuyệt, nói đến mức lão phu nhân
chóng mặt ngất xỉu trên giường.
Minh Lan cho rằng, đấu với con cái, giả bệnh là có thể thắng, nhưng
không nên thực sự ngã bệnh, nếu vậy thì không còn sức chiến đấu tiếp
rồi. Lão phu nhân rất tán đồng với ý kiến này, sức ăn tăng gấp đôi, lộ ý muốn trường kỳ kháng chiến.
Vương thị thấy tình thế giằng co, suy nghĩ vu vơ lại nảy ra một chủ ý
hay, đơn giản là bảo Minh Lan đến chỗ Thịnh lão phu nhân tỏ thái độ rằng mình nguyện ý gả vào cửa nhà họ Cố, như vậy không phải là xong rồi sao? Chính chủ cũng đã đồng ý, lão phu nhân còn có thể ồn ào cái gì nữa.
Thịnh Hoành nghe xong thì ngẩn người, sau đó than thở thật lâu, người
đọc sách bọn họ cứ thích phức tạp hóa mọi chuyện, ra vẻ ta đây học vấn
cao siêu lắm. Nhưng mà vị phu nhân này của ông lại thích đơn giản hóa,
có thể cưỡng ép thì tuyệt đối không dụ dỗ.
“Bà đừng có làm loạn thêm nữa!” Thịnh Hoành quát Vương thị, cau mày
không vui nói: “Làm gì có con gái nhà nào tự mình đi đòi cưới bao giờ!
Vả lại con bé từ nhỏ đã được lão phu nhân nuôi dưỡng, tính khí nó thế
nào lão phu nhân còn không rõ sao? Chỉ cần Minh Lan vừa lên tiếng, là
lão phu nhân đã biết bà ép nó đến rồi! Lúc đó chính là thêm dầu vào
lửa!”
Thịnh Hoành càng nói trong lòng càng tức giận, nhịn không được chỉ vào
mũi Vương thị gào lên: “Con hư tại mẹ! Đều tại bà làm việc không có quy
củ, bất kính với mẹ chồng, chuyên môn làm xằng làm bậy, mới dạy hư con
bé Như, làm ra chuyện đáng xấu hổ này, bà còn mặt mũi mà đi nói người
khác!”
Vương thị bị mắng tới mức mặt dúi tay áo, nhưng cũng không mở miệng cãi lời nào, chỉ có thể nhịn tức giận trong lòng.
Đằng trước hai mẹ con đấu nhau gay gắt, khói lửa chiến tranh đang hừng
hực cháy, Minh Lan ở đằng sau ngớ nga ngớ ngẩn, thường xuyên không nói
gì, bởi vì nàng thật sự không nghĩ ra điều gì để nói, chỉ cần bày ra
dáng vẻ cô đơn chán chường, lại đón gió than thở hai câu, hình tượng như vậy cũng rất hoàn mỹ rồi.
Mấy ngày nay việc duy nhất nàng làm, đó là xin Hải thị cho gặp Như Lan.
“…Hỉ Thước sao rồi?” Đây là câu đầu tiên Như Lan nói với Minh Lan, Minh
Lan nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng ngần của Như Lan, trên đó còn in hằn mấy vết tím bầm, chậm rãi nói: “Vẫn chưa chết ạ. Chị dâu đã mời đại phu đến xem vết thương, hôm qua vừa mới tỉnh lại, đã có thể ăn hai bát
gái nhỏ chạy chơi bên ngoài, chẳng có bữa tiệc nào là tốt đẹp cả (tích
Hồng Môn Yến đó), nàng chỉ biết trong đó có uẩn khúc. Hoa Lan từ trước
đến giờ rất đúng mực, quản lý tôi tớ rất có bản lĩnh, tin là sẽ không có gì bất ổn, hơn nữa bản thân mình cũng chỉ ở trong sân, đi cũng không
sao, có điều…
Minh Lan cười vô cùng ngoan ngoãn, chần chừ nói: “Bên ngoài trời đang
lạnh, hay là gọi cháu Trang vào nhà chơi.” Hoa Lan cứng đờ ra, Vương thị lại ho khẽ một cái, sẵng giọng nói: “Cháu Trang bướng bỉnh, đang ồn ào
khóc, con đi gọi con bé vào đi.”
Minh Lan vâng một tiếng, thành thật đi theo đứa hầu ra ngoài.
Vương thị đưa mắt nhìn Minh Lan đi khuất mới xoay đầu về con gái ngờ vực nói: “Cái này có thể được thật sao? Chuyện này… cũng không tốt lắm, cha con mà biết lại giận, ông ta nói không thể để Minh Lan đi xin lão phu
nhân, ngược lại là thêm dầu vào lửa.”
Hoa Lan ngồi thẳng dậy, quay về phía Vương thị ngồi, nghiêm nghị nói:
“Mẹ chỉ biết một mà không biết hai. Lão phu nhân trong mắt không lọt hạt cát, hai bà cháu họ ở chung sớm chiều mười năm, em Minh nói chuyện có
phải tự nguyện không, lão phu nhân sao có thể không biết?! Nếu chúng ta
buộc em Minh đi xin, lão phu nhân dĩ nhiên càng tức giận! Nếu em Minh
thật sự đồng ý thì sao?”
Vương thị vẫn không tin: “Cái Minh chỉ nghe lão phu nhân, nó còn có thể có ý kiến gì.”
Hoa Lan lắc đầu sâu xa, mỉm cười nói: “Mẹ nhìn nhầm rồi, em Sáu từ nhỏ
ngoan ngoãn nghe lời, thực ra rất có chủ kiến, tâm tư cẩn thận rõ ràng.
Khi còn bé còn không nhìn ra, từ khi cả nhà hồi kinh con lặng lẽ quan
sát vài lần, có khi ý của lão phu nhân con bé cũng có thể từ chối được.
Sau khi gặp người thật, biết đó không phải là yêu ma quỷ quái gì, vì gia đình cũng được, vì tương lai của bản thân cũng được, con bé sẽ đồng ý…”
Vương thị một lúc lâu không nói gì, thở dài nói: “Được như vậy thì tốt,
ôi, chỉ tiếc cho em gái con, con bé Minh có thể được gả vào nhà dòng dõi hiển quý như vậy, nó lại chỉ có thể vào nhà bần hàn.”
“Mẹ đừng có nói nữa.” Nhắc đến Như Lan, mặt Hoa Lan hiện đám mây đen,
không vui nói: “Đều tại mẹ hàng ngày chiều nó, một đứa con gái nhà lành
lại cùng người ta vụng trộm, cha mẹ tìm cho mối hôn tốt, nó không biết
ơn lại còn ầm ĩ, cuối cùng còn khiến Cố tướng quân biết chuyện, thế
không phải là hại người à. May mà con rể mẹ không quá niềm nở, hai lần
đều chỉ nói là em gái của con, chưa bao giờ nói rõ là đứa nào, vậy mới
có chỗ xoay sở, không phải thế… hừ!”
Vương thị biết con gái khó xử cũng không dám thay Như Lan nói gì, chỉ
thở dài thườn thượt. Hoa Lan lại nói “Trước là mẹ có ý định cho Như Lan, thực ra theo ý con em Minh mới thích hợp hơn. Mẹ nhìn điệu bộ con bé dỗ dành cho lão phu nhân vui vẻ, con nhìn cũng mềm lòng nữa là đàn ông,
đâu có giống Như Lan nóng lạnh tùy hứng, nói một câu không hợp ý là gắt
gỏng! Minh Lan lại vô cùng kiên định, con xem nó có thể sống ổn. Còn Như Lan, vẫn nên chọn dòng dõi thấp một chút, sau này ầm ĩ lên, nhà mẹ đẻ
cũng nói được hai câu.”
Vương thị suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ đồng ý, sau lại cao hứng hơn: “… Ngược lại như vậy cũng đúng, con bé Minh không có anh em cùng mẹ ruột,
không cùng chúng ta tốt đẹp thì còn có thể với ai. Nó nếu có thể làm tốt được, chúng ta cũng được vinh dự, nếu không ra hồn, dòng dõi họ Cố như vậy chúng ta có thể nói gì. Nếu là cái Như phải chịu đựng ở đó, mẹ thật sự không thể chịu nổi.”
Hoa Lan suýt tí nữa sặc nước, trợn mắt nhìn mẹ ruột của mình nửa ngày
không nói được gì, dứt khoát không để ý đến bà nữa, chỉ nghĩ không biết
Minh Lan đã đến nơi chưa.