Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 96 : Cổ đại chết tiệt này

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Mình Lan nép mình trong

chiếc áo khoác lông sóc ngắn màu xanh lá mạ thêu hoa văn kim tuyến uốn

lượn, ngồi trong một gian phòng bốn phía mở cửa sổ kiểu bán đình, giữa

phòng đặt bếp lò khắc chữ phúc màu đồng đốt lửa cháy ngùn ngụt, trên bếp còn đặt chiếc ấm cổ tinh xảo khắc hoa văn hình dơi màu đồng, nước sôi

sùng sục.



Minh Lan cắn một hạt dưa mập mạp, phải thừa nhận nữ sĩ Hoa Lan đã dụng tâm chuẩn bị hết sức chu đáo.



Đây là một căn phòng bốn phía rộng mở, xây trong hồ nơi gần bờ. Mùa hè

dỡ của sổ bốn phía thành ngôi đình, ba mặt xung quanh đều là nước, một

mặt lối đi, còn lại là một mảnh đất trống, bước trăm bước cũng không tìm thấy chỗ để ẩn nấp, tuyệt đối không thể có người nghe trộm, từ xa có

thể nhìn thấy trong đình người ta đang làm gì.



Hơn nữa xem ra trước mắt, chỗ này đã sớm được xử lý nên yên tĩnh, vắng

vẻ, ngoại trừ hầu gái dẫn mình đi vào, Minh Lan không phát hiện ra có ai khác, đến cả đứa hầu dẫn đường kia cũng nhanh như chớp đã không thấy

bóng dáng.



Minh Lan mang theo loại tâm tình giống như tráng sĩ ‘Gió hiu hiu thổi,

sông Dịch lạnh’, chờ đợi chuyện sắp xảy ra. Đợi cho đến khi Minh Lan cắn đến hạt dưa thứ mười bốn, bóng dáng cao lớn từ xa đi đến. Mí mắt Minh

Lan nháy mấy lần, tiếp tục cắn hạt dưa.



[‘] Trích bài thơ về Kinh Kha ám sát Tần Vương, “Phong tiêu tiêu hề,

Dịch thủy hàn / Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn”, nghĩa là “Gió hiu

hắt thổi, sông Dịch lạnh / Tráng sĩ một đi, không trở về”.



Tốt quá, nàng cũng có mấy câu muốn hỏi anh ta.



Chỉ một lúc sau, người đàn ông mang theo thân phong sương lạnh lẽo bước

vào phòng, ngẩng cao đầu bước đến, cách chỗ Minh Lan ngồi bảy tám bước chân, bèn chắp tay thi lễ, miệng mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”



Minh Lan hơi híp mắt quan sát. Hôm nay, Cố Đình Diệp mặc trường bào gấm

màu trời xanh sau cơn mưa, vây quanh cổ áo và tay áo là lông chồn trắng, trên trường bào gấm thêu hoa văn chìm, thắt lưng gấm khảm ngọc nạm bạc, bên ngoài khoác áo lông màu đen, loại áo lông này rất dày chỉ có nam

nhân có thân hình cao lớn, cường tráng mặc mới đẹp (có phải giống áo

lông của mấy anh rapper không J). Nếu để quan văn như Thịnh Hoành khoác áo này thì không bật lên được khí thế, sẽ bị xiêm ý lấn áp.



Minh Lan đứng lên, chỉnh lại y phục đáp lễ, mỉm cười: “Chú Hai! Đã lâu không gặp.” Sau đó, Minh Lan có chút vui mừng khi thấy khóe miệng Cố

Đình Diệp nhếch lên. Cố Đình Diệp không thèm đáp lại, cởi áo khoác xuống tiện tay vắt sang một bên, xoay người đi đến ghế thái sư ngồi xuống đối diện Minh Lan. Hai người đối điện cách nhau năm sáu bước.



Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan, lại nhìn chén trà không trước mặt, thấy Minh Lan vẫn chưa hiểu ý mình, đành phải tự lấy ấm trà rót một chén nước

nóng, sau đó mới trầm giọng nói: “Tôi với em sắp kết hôn rồi, sau này

đừng gọi bậy nữa.”



Minh Lan siết chặt nắm tay, cố gắng áp chế lửa giận. Người đàn ông

trước mắt này mặc dù mang khuôn mặt mỉm cười nhưng nói chuyện lại trầm

thấp, từ tốn, mí mắt đẹp, dài hơi hạ xuống, đôi mắt u tối mơ hồ có màu máu, đó là loại sát khí phải tắm trong núi thây biển máu khó

che dấu được.



Minh Lan nhẫn nhịn hồi lâu, mới từ tốn nói: “Lời chú hai nói, Minh

Lan nghe không hiểu. Từ nhỏ Minh Lan đã được bà nội nuôi nấng, chuyện

kết hôn bà chưa nói nửa lời.”



Cố Đình Diệp nhíu mày, nói: “Hôn nhân đại sự do cha mẹ sắp đặt.”



Minh Lan nói: “Vậy Minh Lan sẽ chờ cha mẹ lên tiếng.”



Trong phòng một hồi im lặng, Cố Đình Diệp trừng mắt nhìn Minh Lan. Minh

Lan quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài. Cố Đình Diệp nâng mi, màu áo

anh ta phản chiếu lên đuôi lông mày rậm thành màu lam nhạt, anh ta trầm ngâm nói: “Em đang tức giận.”



Minh Lan cười ha ha: “Không có gì. Không có gì.”



Cố Đình Diệp trầm giọng nói: “Lúc ở trên sông Hoài, tôi đã nói với em, tôi không muốn nghe người khác nói dối cho qua chuyện.”



Minh Lam lập tức khép miệng giống trai sông.



Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Lan căng cứng, Cố Đình Diệp lại đau

đầu, đành phải nhẹ giọng nói: “Tôi biết em tức giận, dù có chuyện gì

cũng phải nói ra mới được, giận dỗi không được ích gì, nên thẳng

thắn với nhau mới đúng.”


Cố Đình Diệp cũng không tức giận, đôi mắt thâm thuý lẳng lặng

nhìn chằm chằm vào Minh Lan, nhấn từng chữ: “Không! Em nói dối. Em vẫn luôn bị áp đặt, sống cho đến hôm nay em vẫn luôn thấy

uất ức. Em xem thường thứ khuôn phép thối nát này, nhưng lại

không thể không làm theo. Mọi việc rõ ràng em có thể làm rất

tốt, nhưng cố gắng hạ thấp bản thân mọi chỗ, không dám mảy may mạo hiểm chút nào! Nên mới chọn nhà họ Hạ tầm thường!”



Minh Lan giận dữ, nàng không hề hay biết hai mắt mình đã đỏ

lên, chỉ cười nhạt lớn tiếng: “Mạo hiểm? Trên đời này mỗi người đều có số phận an bài, không chấp nhận số phận? Hừ! Tứ Vương gia tiền triều không chấp nhận số phận, kết quả thế nào? Một ly rượu độc! Lục Vương gia cũng không chấp nhận số phận liền

bị biếm thành tôn thất tầm thường! Kinh Vương, Đàm Vương cũng

không chấp nhận số phận, nay đầu một nơi thân một nẻo! Đàn ông

các người đều như thế, huống hồ tôi chỉ là một cô gái yếu

đuối! Tôi có cách nào khác! Không biết điều một chút, làm sao có

thể sống sót đây!”



Nàng không thích thêu thùa, đầu ngón tay đều mang vết thương,

không thích Vương thị, dì Lâm hay Mặc Lan, lúc nào không vui cũng phải cười, trước mặt người đáng ghét phải giả vờ ngoan hiền

đáng yêu, không thích có quần áo hay thứ gì tốt đều phải để

cho người khác chọn trước, không thích chuyện gì bị oan ức cũng phải giả ngu cho qua…Rất nhiều, rất nhiều việc không thích,

nhưng nàng đều giả vờ thích!



Có cách nào hơn, nàng phải sống sót!



Cố Đình Diệp bước lên mấy bước, không nhường chút nào từng

bước ép sát: “Đúng vậy! Em hiểu rất rõ! Em thông minh, em hiểu

biết, em cầm cái gì đều phải nhìn kỹ, cho nên em mới không dám đi quá giới hạn. Nhưng trong lòng em lại bưc bội không thể trấn an. Em tức giận, em bất bình, nhưng hết lần này đến lần khác

em không thể làm khác. Em nhẫn nhịn chỉ có thể giả ngốc, lúc

nào cũng cố gắng làm vừa lòng mọi người, ép buộc bản thân phải

làm một cô Sáu nhà họ Thịnh không thể bắt bẻ!”



Cả người Minh Lan run rẩy, không biết do tức giận hay là sợ

hãi, ngực toát một mảng mồ hôi, ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, tựa như vết thương cũ năm xưa đã thành sẹo lại bị vạch

trần, miệng vết thương máu chảy đầm đìa. Hoá ra nó chưa bao

giờ khỏi hẳn, nàng muốn to tiếng, nàng muốn khóc nức nở, cho

nên hết thảy mọi thứ đều bị lấp kín vào trong miệng, đứng ở

nơi đó tiến hay lùi đều khó khăn, mặc cho viền mắt ẩm ướt.



Mười năm ở khuê phòng cổ đại, nửa cuộc đời ở kiếp trước

giống như trong giấc mộng, giả vờ lâu quá rồi, diễn rất nhập

vai, nàng đã quên khóc một trận là như thế nào, đã quên thế

nào là tuỳ ý muốn mắng liền mắng, đã quên nàng không phải là Thịnh Minh Lan. Mà nàng là Diêu Y Y.



Cố Đình Diệp nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Minh Lan, trong

lòng không hiểu vì sao thấy đắng chát. Anh ta bước từng bước đi lên, khom người xuống chắp tay thi lễ, ngẩng đầu lên, giọng nói sang sảng mang theo chút trầm khàn, từng chữ rõ ràng: “Tôi mến mộ em đã lâu, nguyện cưới em làm vợ, giao phó việc nhà, kéo dài

hương khói tổ tiên, trọn đời bên nhau.”[‘]



[‘] Trăn trở mãi quyết định vẫn dịch thuần Việt câu này, nguyên bản anh

Cố dùng xưng hô “Ngô – Nhữ”, đây là lỗi xưng hô cổ từ thời Chu – Thương, Xuân Thu Chiến Quốc, dùng cách xưng hô này thể hiện sự trang trọng và

thành ý. Còn lối xưng hô bình thường là dùng “Nhĩ – Ngã”.



Hai mắt đẫm lệ mờ mịt, Minh Lan chỉ nhìn thấy khuôn mặt đầy chân thành của Cố Đình Diệp, trong chốc lát, tay chân nàng luống

cuống.



Cố Đình Diệp mắt chất chứa chờ mong, nóng bỏng mà rực rỡ,

nhìn thẳng vào Minh Lan: “Tôi không dám cam đoan để em có cuộc

sống thần tiên ngày qua ngày, nhưng tôi còn ở đây ngày nào,

tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi! Trong cánh đàn ông tôi ở vị thế gì, thì với cánh phụ nữ em ở vị thế ấy”



Từng chữ âm vang, nói năng hùng hồn.



Minh Lan giật mình, bất giác cảm thấy lạnh buốt một mảng trên mặt, nàng đưa tay lên sờ, chạm phải toàn nước mắt.



Bởi vì tỉnh táo nên thấy đau khổ, bởi vì hiểu rõ nên thấy ảm đạm, trong hy vọng luôn có tuyệt vọng, nàng không dám hy vọng,

không dám chờ mong. Mọi người đều tỉnh, mình ta say, chẳng qua là mang xiềng xích cũng phải giẫm lên mũi đao, cười ngây ngô mà

bước qua thôi.



Cổ đại chết tiệt này!