Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 97 : Quyết định
Ngày đăng: 12:19 19/04/20
Tiễn mẹ và em gái đi, Hoa Lan đổi một bộ áo tơ mềm hình hoa đào nửa mới nửa cũ, ngồi xuống cạnh cửa sổ bên giường, dựa vào gối thêu. Không lâu sau, một hồi tiếng động vang lên, Viên Văn Thiệu bước vào nhà, đi nhanh đến cạnh giường cười với vợ: “Sao nàng lại ngồi dậy thế, còn không nhanh nằm xuống nghỉ ngơi.”
“Thiếp đã nằm nửa ngày rồi, nằm nữa còn thành cái gì.” Hoa Lan hờn dỗi lườm anh ta một cái, sau đó đặt giỏ đựng kim chỉ xuống, giúp chồng tháo thắt lưng thay quần áo, đưa áo khoác cùng áo dài cho đứa hầu đứng cạnh. Viên Văn Thiệu thay sang đồ mặc ở nhà xong thì đỡ Hoa Lan ngồi trở lại bên giường.
Viên Văn Thiệu nâng chén trà mới rót ở đầu giường lên, chậm rãi nếm một ngụm, anh ta Anh ta vừa qua tuổi ba mươi, lún phún một chút râu, gương mặt vuông vắn nhìn càng thêm phần thận trọng oai phong, rất có dáng dấp của ông chú bốn mươi tuổi. Hoa Lan hai mắt nhìn chồng mà lòng còn hoài niệm gương mặt công tử trắng trẻo lúc mới cưới.
“Mẹ vợ với em vợ đều đi rồi sao?”
“Cậu hai Cố đi rồi sao?”
Chờ mấy đứa hầu vừa đi, hai vợ chồng đồng thời mở miệng. Im lặng một lúc, Viên Văn Thiệu cùng Hoa Lan chăm chú nhìn nhau rồi cùng bật cười, cười một lúc Hoa Lan mới cố tình khẽ than nói: “Vẫn nói vợ chồng trộm cướp, hôm nay thiếp mới biết là thế nào.”
Viên Văn Thiệu cũng cười nói: “Ai bảo không phải! Có vợ làm đồng lõa, cảm giác rất tốt.”
“Ai đồng lõa với chàng!” Hai gò má Hoa Lan hồng hồng, cười duyên đánh chồng một cái. Viên Văn Thiệu cười lớn đón đôi bàn tay trắng như phấn, hai vợ chồng cười đùa một trận rồi mới ngồi thẳng lại nói chuyện.
“Nàng xem chuyện hôm nay thế nào.” Viên Văn Thiệu ôm vợ hỏi nhỏ.
Hoa Lan nhớ đến đứa hầu báo lại, nhìn từ xa dù không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng qua dáng vẻ cũng có thể đoán đại khái. Lúc bắt đầu hai người còn khách khí nói chuyện, sau đó không biết Cố Đình Diệp nói gì mà Minh Lan tức phát khóc chạy mất. Hoa Lan trầm tư một lúc rồi nói: “Hôn sự này sợ là không chạy được rồi.”
“Vậy sao? Nàng chắc chắn chứ?” Viên Văn Thiệu hỏi lại.
“Không thế thì còn thế nào?” Vẻ mặt lão phu nhân ác liệt, khóe miệng còn mang theo nét tự giễu cười lạnh vài tiếng: “Người ta tính toán bao nhiêu, tâm cơ sâu nặng, thận trọng từng bước dồn tới tận cửa rồi, bây giờ còn có biện pháp gì? Nói ra lại là nhà chúng ta vớ được món hời! Thôi cho bọn họ toại nguyện đi.”
Trong lòng Minh Lan áy náy, ngón tay kéo góc áo không dám nói lời nào, lão phu nhân dừng lại một chút, lại nhẹ nhàng trào phúng nở nụ cười nói: “Cũng tốt! Có người tốn hết tâm tư đối với con, vẫn còn hơn là đã được lời lại còn ra vẻ!”
Minh Lan có chút giật mình ngẩng đầu, nàng biết lão phu nhân nói ai, lo lắng thử dò xét: “Cái này… cháu gái có cần nay không nói với… Hạ…”
“Cần nói cái gì?” Lão phu nhân trừng mắt lại trách mắng: “Việc này để bà đi nói, cháu không cần ra mặt! Người nhà họ Hạ, trừ bà già em gái của ta, những ngườii còn lại tốt nhất cháu không cần gặp lại!… Hừ! Bây giờ cho bọn họ rảnh tay đi đón tiếp thân thích, lúc này không còn ai ngăn họ làm người tốt rồi! Chẳng nhẽ cháu không gả cho họ Hạ thì không được, giờ cho tất cả mọi người biết, con gái nhà họ Thịnh không lo không gả được, có cả đống người nhớ nhung kia kìa “.
Minh Lan nuốt nước bọt, nhìn lão phu nhân tỏ vẻ tự cao ngạo mạn, hơi ngạc nhiên xong cũng hiểu ra, lão phu nhân từ trong xương là người vô cùng kiêu ngạo, thực ra bà đã sớm mất kiên nhẫn với tình huống liên tiếp bên nhà họ Hạ, chẳng qua là cố gắng nhịn thôi.
Lão phu nhân hit thở nhẹ nhàng, điều hòa hô hấp, tựa trên đệm bình tĩnh nói: “Đầu tiên quyết định chuyện Như Lan và họ Văn, sau đó liền cho họ Cố đến đặt lễ đính hôn, bảo phu nhân mau chuẩn bị việc kết hôn. Bây giờ bà nội muốn cho con một phần đồ cưới lớn, ai cũng không được nói nhảm! Hừ, không phải chỉ là sống thôi sao, con suy nghĩ cho rõ ràng một chút, để ai uất ức cũng đừng khiến chính mình tủi thân, mình sống thoải mái là được!”
Minh Lan lặng người, dặn dò Thúy Bình đi mời Thịnh Hoành đến rồi bản thân lẳng lặng quay về Mộ Thương trai, ngồi trước bàn ngơ ngác một lúc, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, gọi Đan Quất mở nghiên mài mực. Minh Lan trải ra một tờ giấy lớn trắng như tuyết, dùng bút lông loại lớn, nhúng đẫm mực, nín thở tập trung, loạch xoạch mấy cái ra sức múa bút, mực nước tràn trề, chữ viết như rồng bay phượng múa, viết ra bốn chữ cuồng thảo lớn – Nan Đắc Hồ Đồ (khó có khi hồ đồ).
“Đẹp!” Tiểu Đào đứng cạnh ra sức vỗ tay: “Cô chủ viết đẹp lắm! … Ặc, cô chủ, có ý gì nhỉ?”
Minh Lan hạ bút lông lớn, bình tĩnh nói: “Nghĩa là, em ăn trộm hạnh nhân đường Đan Quất giấu, cô chủ ta coi như không thấy.”
Sau đó Minh Lan tự tại vung tay áo đi vào nhà, để lại Tiểu Đào với Đan Quất, một đứa thì choáng váng muốn chạy trốn, một đứa thì đang xắn tay áo mài dao xoàn xoạt.