Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 98 : Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả

Ngày đăng: 12:19 19/04/20


Thực tế cho thấy, sau khi phong ba đi qua, người thu hoạch được lời nhất chính là Thịnh Hoành.



Văn nhân thời cổ đại để ý nhất là cốt cách khí phách. Bản thân Thịnh

Hoành là quan văn xuất thân một đường thẳng từ khoa cử nhưng lại có đến

ba con gái gả vào nhà có tước. Không tính Trung Cần Bá phủ bị thờ ơ đã

lâu, cho dù là Lương Hàm thì cũng chỉ là con út, nhưng mà Cố Đình Diệp

tân quý lại không phải hàng giả. Việc này trong con mắt tập đoàn quan

văn thanh quý không tránh khỏi bị cái tiếng ‘leo lên nhà quyền quý’.



Có điều cha Thịnh vận may rất tốt, còn chưa đi đến đỉnh cầu (loại cầu cong), thuyền của mình đã tự thẳng.



“Ông gả con gái thứ ba cho Văn cử nhân?” Thủ trưởng của Thịnh Hoành,

đương nhiệm nội các Lô lão đại nhân có phần kinh ngạc. Ông ta với Thịnh

Hoành ở công bộ quan hệ rất tốt, biết con gái thứ ba của Thịnh Hoành là

con vợ cả.



Thịnh Hoành trịnh trọng gật đầu, lập tức chắp tay nói: “Ty chức tuổi nhỏ mất cha, trưởng bối trong tộc không ở kinh thành, xin nhờ lão đại nhân

vì hai đứa con gái của tôi làm mối.”



Lô lão đại nhân đương nhiên đồng ý, có điều không nhịn được hỏi: “Ta còn tưởng rằng…” Đặc điểm của văn nhân, nói chuyện để lại một nửa.



Thịnh Hoành trên mặt chứa đầy vẻ áy náy, biểu hiện đau xót: “Xấu hổ, xấu hổ, ty chức từ khi nuốt lời vẫn rất áy náy với họ Văn, sớm đã có ý định đặt lại hôn ước một lần nữa, chỉ muốn không phụ lời dạy của Thánh

nhân.”



Lô lão đại nhân thật là cảm động, lập tức bằng lòng ra mặt làm mối cho

con gái họ Thịnh. Việc này sau khi truyền đi, tất cả mọi người trong

kinh đều trố mắt, qua một lúc liền trăm miệng một lời khen khí khái của

Thịnh Hoành.



Trước kia khi Mặc Lan và họ Văn đính hôn, Vương thị cho là việc đã chắc

chắn, đã lộ tiếng gió trước mặt người khác. Không ít người đều biết là

họ Thịnh định gả Mặc Lan cho một vị cử nhân, ai biết sau một hồi phong

ba, Mặc Lan lại được gả vào phủ Lương. Mọi người đều thầm than Mặc Lan

có phúc lớn, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc cho vị cử nhân kia. Ai

cũng không ngờ Thịnh Hoành lại cương quyết gả con gái cả cho vị cử nhân

xui xẻo kia. Họ Thịnh cũng không sợ chọc vào cậu hai Cố?



Ai ngờ, đợi lâu cũng không thấy họ Cố phát tác gì, ngược lại còn khua

chiêng gõ trống chuẩn bị việc kết hôn, khiến một đám chờ xem việc vui bị cụt hứng. Hậm hực nhất chính là họ Bành, đều là lấy con vợ lẽ thay con

vợ cả, sao họ Thịnh thì được mà nhà chúng ta lại không được? Cố Đình

Diệp, cậu lại dám nhìn người đặt cỗ à! (ý là phân biệt đối xử, câu này

trong Hồng Lâu Mộng,



Từ danh sĩ thanh lưu đến quan lại lục bộ đều hết sức vui mừng, mạnh mẽ

biểu dương ‘khí khái’ của đồng chí Thịnh Hoành một phen. Cha Thịnh được

cả tiếng lẫn miếng, thể diện trong ngoài đều có đủ.



Thông thường vợ chồng là oan gia, cơ may lại trái ngược. Trong khi Thịnh Hoành được cấp trên khích lệ cấp dưới ngưỡng mộ thì mọi chuyện của

Vương thị lại không thuận lợi. Đầu tháng mười một, cuối cùng lão phu

nhân họ Văn cũng chuẩn bị đủ sính lễ đến họ Thịnh dạm ngõ. Lúc trước, họ Văn được định cho Mặc Lan, Vương thị thấy Văn lão phu nhân chỗ nào cũng tốt, bây giờ đến phiên Như Lan bà ta lại lo lắng khắp nơi.



Một lúc thì thấy sính lễ quá mỏng, một lúc lại cảm thấy Văn lão phu nhân làm người soi mói cay nghiệt. Suy nghĩ của bà ta, nữ quyến trong nhà có ai không nhìn ra. Hải thị rất thông minh thể hiện là mình vẫn chưa hết

nôn nghén, trốn trong phòng không ra. Chỗ Thịnh lão phu nhân Vương thị

không dám nói câu nào, cả ngày rầu rĩ không vui, tính tình nóng nảy gấp

mười lần bình thường.



Lão phu nhân vì chuyện của Minh Lan mà giận Vương thị, nhìn bộ dáng bà

ta như vậy không nhịn được mà âm thầm hả dạ. Có điều Như Lan đến cùng

vẫn là cháu nội bà, qua mấy ngày bà không nhìn nổi nữa chỉ có thể mở

miệng.



“Chuyện lớn như vậy sao con không cùng người nhà thương lượng một chút?

Nói là làm luôn rồi hả?!” Lão phu nhân ngồi trên giường, vẻ mặt giọng

nói đều quyết liệt.



Vương thị đứng phía dưới, trên mặt có ý không phục giải thích: “Con rể

Văn gia cảnh bình thường, Như Nhi bị tủi thân như vậy, con dâu không

đành lòng nên trợ cấp nhiều một chút.”



Lão phu nhân nhìn khuôn mặt Vương thị, giận không có chỗ phát tiết, vỗ

giường quát lớn: “Con hồ đồ! Con nghĩ ta tiếc chút tiền mới nói sao? Từ

khi con vào cửa bao nhiêu năm như vậy, ta với lão gia đã bao giờ nhớ nửa phần đồ cưới của con?! Lòng dạ con hẹp hòi như vậy cho ai xem?!”



Vương thị thấy lão phu nhân nóng giận vội vã quỳ xuống luôn mồm nói:

“Lão phu nhân bớt giận, đều là con dâu không phải, để con dâu giải

thích, thật sự là quá tủi thân cho con bé Như…” Nói xong Vương thị không nhịn được ươn ướt viền mắt, ” Lão phu nhân người chưa gặp qua nhà thông gia, thật sự là thô bỉ như thôn phụ, con dâu đau lòng cho Như nhi,

mới…”


Minh Lan cố gắng cúi thấp đầu, trong lòng cực kỳ buồn phiền, nàng hiện

tại nên đỏ mặt, làm bộ ngượng ngùng, nhưng mà… mặt nàng một chút hồng

cũng không hiện ra nổi! Cũng không thể tàn nhẫn tự cho mình mấy cái bạt

tai.



Lão phu nhân nhận canh thiếp, mở ra thoáng nhìn lên, trên mặt hiện vẻ

hài lòng, liếc mắt nhìn Vương thị. Vương thị hiểu rõ, lập tức quay đầu

cười nói: “Nói gì mà ghét bỏ, phủ Ninh Viễn hầu là khai quốc công huân,

trấn biên lập uy, trên đời ai không ngưỡng mộ, chỉ sợ Minh Nhi nhà chúng tôi không xứng.”



Thực ra Vương thị nói vậy chỉ là khách khí, chẳng qua là nâng cấp của

câu trả lời ‘đâu có, đâu có’ mà thôi, ai mà biết Tần thái phu nhân bỗng

nhiên đỏ viền mắt, vẻ mặt hơi khổ sở.



Vương thị nhìn thấy vội vã hỏi han, Tần thái phu nhân lau mắt, gượng

cười nói: “Không ngại, có điều,… tôi hôm nay đến còn có chuyện muốn nói, mong lão phu nhân cùng em Vương đừng trách tôi lỗ mãng.”



“Phu nhân mời nói.” Lão phu nhân con mắt sáng ngời, lẳng lặng nói.



Tần phu nhân thả khăn xuống, mỉm cười ôn hòa, chỉ mang chút đau buồn:

“Cậu hai nhà tôi từ nhỏ đã nóng tính, cũng lão hầu gia cãi nhau rời nhà

đi mấy năm, bây giờ cũng xa lạ với người trong nhà. Anh trai nó với tôi

trong lòng không dễ chịu, nhà họ Cố tốt xấu gì là nhà của nó. Lúc này

việc hôn nhân của nó, tôi nghĩ, làm sao cũng phải kết hôn ở phủ Ninh

Viễn hầu.”



Vương thị hơi chần chừ, con riêng với mẹ kế có ân oán, bà ta chưa phải

mẹ vợ chính thức không nên lên tiếng, lão phu nhân trầm tư rồi nói:

“Đừng nói là việc kết hôn chưa thành, dù con bé Minh có vào cửa rồi,

việc nhà họ Cố chúng ta cũng không tiện xen vào.”



Tần thái phu nhân khẽ thở dài nhìn thẳng lão phu nhân, ánh mắt thẳng

thắn chân thành, nhẹ giọng nói: “Anh trai của Diệp nhi hiện giờ bệnh

không nhẹ, cả ngày nằm trên giường chỉ nhớ cậu Hai, nói là chuyện lớn

nhỏ gì cũng phải tìm anh em ruột giúp đỡ, phía dưới mấy anh em cũng

không có tài, nếu là cậu Diệp có thể về phủ, tương lai…” Sau đó là một

hồi nhẹ nhàng thở dài.



Mắt Vương thị sáng lên, bây giờ bệnh tình của Cố Đình Dục nguy kịch cũng không phải chuyện bí mật gì, gả vào hầu phủ so với làm hầu phu nhân là

hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mẹ vợ của con cháu hầu phủ với cả mẹ

vợ của hầu gia giá trị khác biệt càng lớn hơn nhiều. Hơn nữa, bây giờ

phủ Ninh Viễn hầu đúng là đang cần Cố Đình Diệp giữ thể diện. Nghĩ đến

đây, bà không nhịn được nói: “Đương nhiên về nhà là tốt…” Câu kế tiếp bị ánh mắt của lão phu nhân chặt đứt, Vương thị chậm rãi thu lời nói về.



Lão phu nhân thu về ánh mắt đang nhìn Vương thị, quay lại nói: “Cố tướng quân là người biết lẽ phải, nhất định có thể hiểu rõ chỗ khó xử khổ tâm của hầu gia và phu nhân.”



Tần thái phu nhân giống như không có một chút nào không vui, quay đầu

nhìn Minh Lan đang đứng bên cạnh, lại quay về lão phu nhân, lần thứ hai

nhìn thẳng vào lão phu nhân chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Từ xưa mẹ

kế khó làm, cậu hai nhà tôi mọi người đã biết, lúc còn trẻ bướng bỉnh hồ đồ, sau lại trốn đi giang hồ, tính tình không khỏi có phần trái khoáy,

cậu ta từng lớn tiếng nói ‘không phải con vợ cả không cưới’, bây giờ…

Tôi thấy Minh Lan vô cùng tốt, có tôi ở đây, những cái khác không dám

nói, nhưng tôi tuyệt đối không để cho người ta bắt nạt con bé.”



Lão phu nhân nhíu mày, hình như có chỗ không hiểu, đảo mắt nhìn sang

Minh Lan, chỉ thấy Minh Lan khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt không biểu hiện

gì, đôi mắt to lại sáng lấp lánh. Minh Lan lập tức cúi đầu, không dám để cho người nhìn biết nét mặt nàng thay đổi, nàng biết vấn đề ở chỗ nào!



Cố Đình Diệp biểu lộ tâm ý kết thân với phủ Thịnh, việc này nói ra mọi

người đều cho gả đi sẽ là con gái vợ cả, ai biết tình thế thay đổi, Như

Lan hứa cho người khác, sau đó Cố Đình Diệp im lặng đồng ý con vợ lẽ phủ Thịnh. Tại sao tập đoàn quan văn cao hứng như vậy, bởi vì họ cho rằng

đây là nhà tân quý quyền tước dành cho họ sự thỏa hiệp cùng kính trọng,

bấy giờ mới có bao nhiêu lời khen ngợi ở bên ngoài.



Minh Lan trong lòng thoải mái, người bình thường có lẽ đều tưởng là Cố

Đình Diệp nhượng bộ, nhưng mà trên thực tế, chỉ có nàng cũng lão phu

nhân biết, tình huống hoàn toàn ngược lại, nàng mới là người bị tính kế.



Dựa theo tư duy bình thường, lấy danh tiếng của Cố Đình Diệp và Tần thị, những lời vừa rồi của Tần thái phu nhân rất có sức thuyết phục, nhưng

mà… Minh Lan trên mặt lộ ra một ý cười nhạt không thể nhận thấy, nàng

biết rốt cuộc ưu thế lớn nhất của mình ở đâu, nàng nhận biết một Cố Đình Diệp mà bên ngoài không có mấy người biết, bao gồm cả người họ Cố, bọn

họ đều không biết.



Minh Lan chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lão phu nhân, lão phu nhân

giống như cũng dần dần hiểu rõ, khóe miệng hiện lên một nét vui vẻ không rõ ràng, quay đầu cùng thái phu nhân đáp: ” Phu nhân sợ là không biết,

cô Sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả.”