Thay Chị Lấy Chồng
Chương 109 : Nào, tôi cõng em
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
“Vậy các người thử xem sao?” Lý Trọng Mạnh không hề có ý lùi bước.
Lúc mấy tên côn đồ đang do dự có nên động thủ hay không thì có một người hét lên: “Anh Cường, cảnh sát đang đi về phía này.”
“Mẹ kiếp! Coi như chúng mày may mắn đấy!”
Anh Cường đó nói xong là nhảy lên một chiếc xe mô tô bên cạnh.
Mấy tên du côn đã bỏ đi.
Lý Trọng Mạnh quay người lại.
“Cảm ơn anh.” Đứng trước mặt Lý Trọng Mạnh, tôi thấy hơi ngượng ngùng khi bị anh ta nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình.
Dứt lời là tôi muốn rời đi ngay.
Lý Trọng Mạnh lại gọi với từ đằng sau: “Giày em còn chưa mang thì định đi thế nào?”
“Tôi…”
Thật ra vì lúc tôi tháo giày để chạy, trên đường hình như có mảnh thủy tinh giờ đang găm vào lòng bàn chân tôi.
Vừa nãy mải chạy thoát thân nên không cảm thấy gì, bây giờ đứng lại mới phát hiện chưa đi được bao lâu dưới chân đã đau như bị kim châm.
“Lên xe đi.” Lý Trọng Mạnh dịu dàng nói.
Sau đó anh ta mở cửa vị trí kế bên tài xế cho tôi, còn anh ta thì ngồi vào ghế lái.
Sau khi tôi lên xe, Lý Trọng Mạnh lên tiếng trước: “Xin lỗi, xe của tôi vốn rẻ, chắc ngồi không được thoải mái như xe của Hào Kiệt.”
“Không, đâu có đâu, rất thoải mái ạ.”
Tôi vội nói.
Lý Trọng Mạnh nổ máy, vừa chạy được một chốc đã hỏi tôi: “Hôm nay là sinh nhật em à?”
Tôi ngây ra nhìn anh ta.
Trong mắt tôi đầy nghi hoặc hỏi: “Sao anh biết được?”
Lý Trọng Mạnh khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa xe, đáp: “Hôm nay những toà nhà có thể bao được, Hào Kiệt đều bao cả rồi. Đừng nói là tôi, cả thành phố Vĩnh An này chắc chỉ có vài người là không biết thôi.”
Tôi quay đầu nhìn thấy ánh đèn chúc mừng sinh nhật tôi còn sáng lấp lánh trên tòa cao ốc bên ngoài.
Nhớ tới Lý Hào Kiệt vì Tống Duyên Minh mang thai mà bỏ đi.
Ngày hôm sau, vừa tới công ty, tôi đã bị một đống nhân viên chặn lại.
“Tống Duyên Khanh, tối qua là sinh nhật cô đúng không?!”
“Bạn trai của cô quá là phóng khoáng đấy, hôm qua bao tất cả màn hình led trong thành phố!”
“Đúng đấy, đúng đấy. Cô có một người bạn trai giàu có như vậy mà chẳng tiết lộ với bọn tôi tẹo nào, kín tiếng thế?”
Mọi người đều vây lại nói, chỉ nghe thấy Trịnh Thảo nói: “Chị gái của cô ấy là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Lý sếp lớn nhất công ty chúng ta, cô ấy có thể thua kém được sao?”
Câu nói đó khiến cả hội đều ồ lên.
Lại có càng nhiều đồng nghiệp vây xung quanh để hỏi bạn trai tôi là ai hơn.
Tôi biết có nói là Lý Hào Kiệt làm cho tôi cũng chẳng có ai tin.
Tôi dứt khoát nói: “Đó không phải là tôi, chắc là cùng tên thôi.”
“Định lừa ai chứ, tôi đã kiểm tra bên phòng nhân sự rồi. Hôm qua chính là sinh nhật của cô.”
Các đồng nghiệp căn bản là không tin.
Tôi cười khổ nhìn một đám đồng nghiệp đang bao vây mình rồi hỏi họ: “Nếu chuyện này mà được làm cho các cô thì các cô có phủ nhận không?”
Câu nói này của tôi khiến mọi người dường như đều hiểu ra.
Các đồng nghiệp đều cụt hứng bỏ đi.
Có một người kéo lấy Trịnh Thảo hỏi: “Xì, tôi còn tưởng cô ấy thật sự có bạn trai là công tử nhà giàu gì đó chứ.”
Trịnh Thảo cười cười: “Cô ta có chút mánh khóe bị đàn ông chơi đùa mà thôi, nếu cô ta có thể tìm được một người bạn trai là công tử con nhà giàu, thì há chẳng phải là tôi sẽ gả cho tỷ phú số một thế giới à?”
Trịnh Thảo là người duy nhất của phòng thiết kế biết chuyện của tôi lúc ở công ty thiết kế Vũ Phong khi trước.
Cô ấy có thành kiến với tôi, tôi có thể hiểu.
Lúc ăn trưa, một mình tôi ngồi một bàn nghe thấy các đồng nghiệp khác đang ngồi tụm với nhau bàn tán chuyện ngày hôm qua.
Người của phòng thiết kế cũng không chút keo kiệt nào mà chia sẻ với những người khác về lời nói của tôi sáng nay.
Mọi người đều có dáng vẻ vừa thất vọng vừa hài lòng.
Tôi cứ ngỡ bữa trưa hôm nay có thể ăn yên tĩnh một mình, nhưng lại nghe thấy có người bên cạnh hỏi: “Xin hỏi ở đây có người ngồi không ạ?”