Thay Chị Lấy Chồng
Chương 110 : Chạy lon ton đuổi theo
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Tôi ngẩng đầu lên, không khỏi ngây ra.
Nhìn thấy là người đồng nghiệp không cùng phòng thiết kế tên là Vương Thanh Thanh.
Ngày trước vì tôi và cô ấy cùng thiết kế một hạng mục cho một tòa nhà, cho nên chúng tôi thường đi chung với nhau
Không phải thân thiết gì, nhưng cũng coi là có quen biết.
Tôi gật gật đầu.
Sau khi cô ấy ngồi xuống, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thì nghe thấy cô ấy nói: “Tống Duyên Khanh, hôm qua em thấy tổng giám đốc Lý đến đón chị, mấy tấm màn hình led ngày hôm qua chính là chị đúng không ạ?”
“… Không phải tôi.”
Tôi lập tức phủ nhận.
“Vì sao chị không thừa nhận! Người ta đều nói tổng giám đốc Lý là chồng sắp cưới của chị gái chị, nhưng lúc em thấy sếp lớn đến đón chị hôm qua, có vẻ sếp rất tốt với chị đấy chứ…”
Có lẽ vì Vương Thanh Thanh nhỏ hơn tôi hai tuổi, cô ấy mới ra trường chưa được bao lâu nên con người còn rất đơn thuần.
Do gần đây những người và sự việc mà tôi tiếp xúc khiến tôi có phần cảnh giác, tôi nhìn cô ấy rồi nói: “Như thế không phải tôi là người thứ ba hay sao?”
“Dạ?”
Rất rõ ràng là Vương Thanh Thanh đã bị lời nói của tôi làm cho ngây ngốc.
Sau đó cô ấy lập tức xua tay, kích động giải thích: “Em không có ý đấy đâu! Em cũng không hề nghĩ như vậy!”
Lúc nói chuyện, cô ấy bỗng đập chiếc đũa vào nhau, khiến cho một chiếc rơi xuống sàn rồi lăn đến bên chân tôi.
Tôi nhặt lên giúp cô ấy.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Vương Thanh Thanh, tôi cũng có hơi ngại, khẽ lắc đầu: “Chuyện đó thật sự không liên quan đến tôi, người hôm qua mà cô nhìn thấy có khả năng cũng không phải là tôi, mà là chị gái tôi.”
“Nhưng mà…”
“Thật sự không phải là tôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy khẳng định một câu.
Dẫu sao chuyện tôi và Lý Hào Kiệt đi với nhau mà truyền ra ngoài, dù Vương Thanh Thanh không nghĩ ngợi gì, cũng sẽ có người cố ý dùng chuyện này để thêu dệt tin tức mất.
Vương Thanh Thanh dường như ý thức ra được điều gì đó.
Cô ấy ra sức gật đầu nói: “Đúng đúng, không phải là chị, không phải là chị!”
Có một người đẹp ngực tấn công mông phòng thủ đang đứng trước mặt hắn.
Trong tay cô ta cầm hai bộ đồ.
Rõ ràng thời tiết đang đầu xuân, chúng tôi đều mặc áo khoác ra ngoài. Nhưng cô ta đã mặc váy siêu ngắn với áo trễ ngực rồi, bộ ngực silicon ngồn ngộn như muốn nhảy ra ngoài.
Mặt mũi thì thẩm mỹ dao kéo hết cả.
“Ặc.” Vẻ mặt Khương Thanh đầy chán ghét liếc nhìn Ngô Tiến An một cái: “Mau đi thôi, không ngứa mắt chết mất.”
Tôi và Khương Thanh quay đầu bỏ đi, kết quả vẫn bị Ngô Tiến An trông thấy.
Sau lưng truyền đến tiếng kêu lên “người đẹp” của Ngô Tiến An.
Ngay sau đó hắn chầm chậm chạy đến đứng trước mặt Khương Thanh, hai tay hắn đút vào túi quần, mặt thì vênh váo kênh kiệu: “Người đẹp, em đến mua quần áo à? Ưng ý bộ nào thì cứ lấy tự nhiên, anh đây trả tiền.”
“Không cần, tôi có chân có tay có thể tự kiếm tiền mua đồ cho mình được, hơn nữa…” Khương Thanh đánh giá bộ trang phục của Ngô Tiến An một lúc rồi cười châm biếm: “Anh nói đồ anh mặc trên người đều được thiết kế riêng, mà lại dẫn con gái nhà người ta đến trung tâm thương mại mua đồ, anh không thấy mất giá à?”
Câu nói này của Khương Thanh khiến cho cô gái đang hí hửng thay đồ sụ mặt xuống!
Cô ta bước đến khoác lấy tay Ngô Tiến An rồi quan sát Khương Thanh một lúc: “Cô là ai mà dám ăn nói như thế với cậu Ngô hả?”
Khương Thanh vừa xinh đẹp vừa có dáng người hoàn mỹ.
Chị ấy lại có vẻ đẹp tự nhiên chứ không phải mặt mũi sơn sửa, nên đương nhiên Khương Thanh bỏ xa người đẹp mặt giả kia cả cây số.
Đối diện với sự khiêu khích trong ánh mắt của cô gái kia, Khương Thanh hoàn toàn không quan tâm: “Tôi là ai á? Tôi chỉ là người đi đường thôi, là cậu Ngô của các cô cố ý đuổi theo tôi đấy chứ. Cô không trách anh ta mà lại trách tôi à?”
“Cô đừng có mà tự rát vàng lên mặt nữa, cậu Ngô anh ấy…”
“Đúng đúng, là anh đuổi theo em.”
Người đẹp đó còn chưa nói xong đã bị Ngô Tiến An vả một cái rồi.
Mặt mày Ngô Tiến An cười xòa nhìn Khương Thanh: “Người đẹp, em thích quần áo ở đâu? Bây giờ anh sẽ đưa em đi!”
“Tôi không đi.”
Khương Thanh kéo tôi bỏ đi.
Ngô Tiến An có lẽ đã biết trước là Khương Thanh khác với những cô gái khác, thái độ của hắn ta không tức giận với chị mà ngược lại còn lon ton chạy theo: “Đừng thế mà, anh còn có một thông tin quan trọng muốn nói cho em biết về người đẹp bên cạnh em.”
Dứt lời, ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người tôi.