Thay Chị Lấy Chồng

Chương 111 : Anh ấy lấy ai, tôi cũng không làm phiền

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


“Tôi?”



Tôi có hơi ngạc nhiên.



“Chính xác, liên quan đến anh hai nhà tôi, Lý Hào Kiệt!” Ngô Tiến An gật đầu rất nhanh.



Dù tôi có hơi hiếu kỳ, nhưng nhớ tới Khương Thanh ghét hắn ta nên vẫn nói: “Bỏ đi, tôi và anh ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa cả.”



Lần này là tôi kéo Khương Thanh bỏ đi.



Nhưng Khương Thanh lại đứng sững lại nói: “Anh nói đi, là chuyện gì?”



Thấy Khương Thanh dao động, Ngô Tiến An lại có voi đòi tiền nhướn mày lên: “He, đây là bí mật của gia đình anh đấy. Em muốn biết thì chí ít phải dùng tên để trao đổi.”



Hắn ta ngừng một lúc rồi bổ sung một câu: “Còn số điện thoại nữa.”



“…”



Khương Thanh nghe xong chỉ liếc mắt khinh thường một cái.



Tôi kéo Khương Thanh bỏ đi: “Không cần đâu, tôi không còn muốn biết tin tức gì về anh ấy nữa rồi.”



Khương Thanh bất động.



Lúc này, người đẹp mặt giả bên cạnh Ngô Tiến An cuối cùng đã không thể nhìn tiếp được nữa, cô ta chỉ vào Khương Thanh mắng: “Một người phụ nữ như cô sao lại có nhiều thủ đoạn vậy hả? Lại còn lạt mềm buộc chặt nữa, được cậu Ngô xin số điện thoại là diễm phúc của cô đấy!”



Cô ta nói xong lại kéo lấy cánh tay của Ngô Tiến An nũng nịu: “Cậu Ngô, anh xem cô gái này không nể mặt anh gì cả, còn không ngoan bằng một phần nghìn của em nữa. Chúng mình đi đi.”



Khương Thanh nhìn cô gái đó một cái, dường như cô ấy do dự một lúc rồi rút một cái danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho Ngô Tiến An: “Anh nói đi.”



Cô gái mặt giả đó lập tức sốt sắng!



Cô ta cũng nhìn ra sự hứng thú của Ngô Tiến An hoàn toàn không đặt lên người mình, bây giờ Khương Thanh đưa danh thiếp cho hắn rồi, không phải cô ta đã hoàn toàn hết vai sao?



Ngô Tiến An quả thực không còn chú ý đến cô ta nữa.



Sau khi cầm lấy tấm danh thiếp, Ngô Tiến An cẩn thận xem một lượt rồi cười thỏa mãn: “Tiếp viên hàng không à? Không tệ.”



“Có thể nói rồi chứ.”



Khương Thanh hỏi hắn.



Ngô Tiến An nhìn ngó xung quanh: “Ở đây đông người, bên cạnh có một quán cà phê cũng được. Anh có thẻ VIP ở đó, chi bằng chúng ta qua đó ngồi vừa uống cà phê vừa nói chuyện đi?”
“Rất tốt, em được giải thoát rồi.”



Tôi không chút do dự thốt lên một câu.



“Đừng tự lừa mình dối người.”



“Đâu có đâu.” Tôi cụp mắt xuống trầm mặc một lúc: “Thật ra bây giờ em ở bên cạnh anh ấy cũng chỉ là muốn báo thù Tống Duyên Minh thôi, chỉ cần anh ấy không lấy Tống Duyên Minh thì cưới ai em cũng không làm phiền và em cũng sẽ vạch rõ ranh giới với anh ấy.”



“Nếu anh ta cứ quấn lấy em không buông thì sao?”



“… Anh ấy sẽ không làm thế đâu.”



Đến tôi cũng không chắc chắn lắm.



Nhưng gần đây Lý Hào Kiệt không hề liên lạc với tôi, không phải là anh đã quyết định từ bỏ rồi sao? Dù một thời gian dài lúc trước anh luôn ở trước cổng công ty chờ tôi.



Hôm đó tôi và Khương Thanh đi đến một trung tâm thương mại khác mua quần áo và ăn tối.



Khoảng hơn chín giờ tối, chúng tôi mới ai về nhà nấy.



Về đến nhà, tôi thu dọn phòng một chút. Trước lúc đi ngủ, tôi lấy lọ mỹ phẩm dưỡng da mà Khương Thanh giới thiệu ra, đang chuẩn bị thoa lên da theo lời chỉ dẫn của nhân viên spa hôm nay.



“Cộc cộc cộc.”



Một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.



Trái tim tôi đột nhiên hơi căng thẳng.



Trong đầu chỉ có thể nghĩ đến một người…



“Cộc cộc cộc.”



Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.



Rất khẽ.



Lúc tôi đang phân vân không biết có nên trả lời hay không thì nghe thấy người bên ngoài nói: “Cô có nhà không? Tôi là Lý Trọng Mạnh.”



Biết là anh ta, trái tim tôi không khỏi trùng xuống.



Mở cửa ra, tôi nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang mặc một thân đồ ở nhà. Một chân anh ta giẫm lên mặt đất, còn một chân thì khẽ chạm xuống như không dùng lực.