Thay Chị Lấy Chồng

Chương 133 : Tai nạn xe

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Ông ta vừa mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.



Ngay sau đó, tất cả đều nhìn thấy tôi.



Người có sắc mặt khó coi nhất là Tống Duyên Minh, chị ta nhìn chằm chằm vào tôi, gân xanh trên trán như nổi cả lên, bàn tay siết chặt lại, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm: "Duyên Khanh, Hào Kiệt, sao hai người lại đi cùng nhau?"



"Chúng tôi..."



"Gặp nhau ở dưới tầng nên cùng đi lên."



Khi tôi vẫn đang nghĩ xem phải nói thế nào thì Lý Hào Kiệt ở sau lưng tôi đã nói trước.



Lời của anh khiến trái tim tôi thắt lại.



Không khỏi cười lạnh.



Cũng đúng, tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ, trước mặt Tống Duyên Minh, tất nhiên Lý Hào Kiệt sẽ xóa sạch sẽ quan hệ với tôi rồi.



"Vậy hả..." Lúc này biểu cảm của Tống Duyên Minh mới khôi phục một chút.



Lời nói dối này khiến cho tôi hoàn toàn tức giận mà hỏi họ: "Tại sao mấy người ở đây hết vậy? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à."



Tống Duyên Minh đưa mắt nhìn Tống Tuyết trong phòng bệnh, mắt hơi cụp xuống, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: "Nửa đêm, bác sĩ liên lạc với mọi người nói là tình trạng của bà nội không tốt lắm nên tôi đến đây."



"Nửa đêm? Tại sao không có bác sĩ nào thông báo với tôi?"



Thế mà tôi không biết tí ti gì!



Khi tôi nói câu này, đúng lúc có một bác sĩ đi tới, lập tức giải thích ngay: "Tối qua chúng tôi đi gọi cô rồi, nhưng anh này ra mở cửa, nói cô đang nghỉ ngơi."



"..."



Bác sĩ nói xong, không khí trên hành lang rơi vào im lặng.



Bác sĩ thấy tình hình có vẻ không ổn, quay người bỏ đi.



Tống Duyên Minh ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hào Kiệt, nước mắt lã chã rơi xuống: "Hào Kiệt, chuyện gì thế này?" Rồi lại nhìn về phía tôi: "Duyên Khanh, tại sao hai người phải bắt tay lừa tôi..."



Tống Cẩm Dương nghe vậy cũng tức lên: "Tống Duyên Khanh, lúc trước để Lý Hào Kiệt lấy Duyên Minh là mày, Lý Hào Kiệt, lúc trước cậu cũng đồng ý rồi, bây giờ hai người thế nào đây hả!"
Tống Cẩm Chi nhìn tình hình này, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tối qua hai người ở phòng chăm sóc? Tôi đặt phòng chăm sóc là để ở bên cạnh mẹ, không phải để cho hai người qua lại vụng trộm."



"Ừ, sau này tôi không đến nữa."



Tôi lạnh nhạt nói vậy.



Sau đó, quay về lấy đồ đạc.



Rồi bỏ đi.



Lý Hào Kiệt nói anh đi lấy xe, tôi bề ngoài thì đồng ý, nhưng trong lòng đã tính toán tới việc mình gọi taxi tự đi rồi.



Tôi vừa tới cổng bệnh viện, đang đợi taxi, đột nhiên thấy phía đối diện có một chiếc xe đua màu đỏ đang đỗ.



Tôi biết chiếc xe đó.



Là xe của Tống Duyên Minh, Tống Duyên Minh cũng ngồi trong xe.



Thấy chiếc xe ở đó, không hiểu sao tôi thấy lòng mình trào lên một dự cảm bất an.



Quả nhiên, ngay sau đó, chiếc xe màu đỏ kia quay đầu lại, lao về phía tôi như bị điên!



Lúc đó tôi sợ đến mức ngây đơ ra.



Tôi co cẳng chạy về một hướng khác, nhưng xe đua rất linh hoạt, nó đảo lái tiếp tục xông về phía tôi!



Thấy chiếc xe kia sắp đâm vào tôi, tôi tưởng rằng mình chắc chắn, không còn gì phải nghi ngờ nữa!



Một chiếc ô tô khác màu đen đột nhiên lao ra!



Rầm!



Hai chiếc xe va chạm!



Âm thanh ấy vang vọng cả bầu trời!



Tôi nhìn chăm chú, chiếc xe chắn lại xe của Tống Duyên Minh là xe của Lý Hào Kiệt...