Thay Chị Lấy Chồng

Chương 134 : Cô ấy mới thích hợp làm bà chủ tương lai của nhà họ kỷ!

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Túi khí an toàn trên xe đã bật ra, người đàn ông kia bị túi khí trên xe ôm trọn, bất động hoàn toàn.



"Lý Hào Kiệt!"



Khi ấy tôi sợ hết hồn, lao tới, mở cửa xe của Lý Hào Kiệt.



Người đàn ông kia ngồi ngay đơ ở đó, hai mắt nhắm nghiền, trên người và trên túi khí toàn máu là máu, tôi không biết máu ở đâu ra.



Nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim tôi cứ như bị một bàn tay nào đó bóp chặt.



Đau lòng.



Rất rất đau lòng!



Nhưng tôi không dám động vào, tôi sợ mình động vào, Lý Hào Kiệt sẽ xảy ra vấn đề.



Cũng may đang ở cổng bệnh viện, vài bác sĩ đẩy băng ca chạy ra.



Lúc này, Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi đều chạy tới.



Tình hình trong xe của Tống Duyên Minh nghiêm trọng hơn Lý Hào Kiệt, toàn bộ túi khí đã bật ra, bên trong toàn máu, đầu xe cũng biến dạng một cách nghiêm trọng.



Khi chị ta được nâng ra ngoài, có thể thấy mặt mũi toàn máu với máu, trên trán có một vết thương lớn rất rõ ràng.



Tôi thấy Lý Hào Kiệt được nâng vào trong, muốn theo vào đó, nhưng Tống Cẩm Dương đã ngăn lại.



Ông ta túm chặt lấy cánh tay tôi, hai mắt hung ác găm chặt vào tôi: "Tống Duyên Khanh, nếu như Duyên Minh có mệnh hệ gì! Mày chết chắc rồi!"



"Ông Tống cứ thử xem."



Tôi lườm Tống Cẩm Dương, tiếp tục đi vào trong.



Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh đều được đưa vào phòng cấp cứu.



Phòng cấp cứu mà Lý Hào Kiệt nằm nhanh chóng tắt đèn, tôi vội vàng đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông kia được đẩy ra ngoài.



Khi tôi bước tới, đôi mắt của Lý Hào Kiệt đã hơi mở ra, cánh tay trái được cố định bằng nẹp.



Anh nhìn tôi, khẽ cười: "Chuyện nhỏ."



Chỉ một câu nói mà khiến trái tim tôi gần như sụp đổ!



Lần trước, khi bị thương vì bảo vệ tôi, anh cũng nói hai chữ này.
Tôi cụp mắt, không nói gì cả.



Tôi vốn định rời khỏi bệnh viện luôn, nhưng túi xách của tôi vẫn còn ở trong phòng bệnh của Lý Hào Kiệt, hơn nữa bất kể thế nào, Lý Hào Kiệt cũng đã cứu tôi.



Tôi chăm sóc anh ta một ngày, coi như trả nợ nhân tình vậy.



Tống Duyên Khanh ơi là Tống Duyên Khanh.



Sao mày vẫn chưa nhìn rõ được tình hình chứ.



Lúc nào cũng bị vài ba câu của Lý Hào Kiệt lừa gạt.



Tôi vừa mắng mình vừa quay về phòng bệnh của Lý Hào Kiệt.



Qua lớp cửa kính ở cửa phòng bệnh, tôi thấy Lý Nam Hào vẫn còn ở trong nên không vào đó nữa mà đi tới nhà ăn, ăn một bữa cơm, đi dạo ở bên ngoài một vòng, lúc quay lại, phát hiện Lý Nam Hào vẫn còn trong đó.



Tôi ngồi ở bên ngoài, nhìn qua cửa sổ mà ngẩn ngơ.



Chưa đầy mười phút sau, Lý Nam Hào bước ra.



Ông ấy nhìn tôi, hình như định nói gì đó, nhưng đôi mắt liếc về phía phòng bệnh, sau cùng vẫn bỏ đi.



Lý Nam Hào đi rồi, tôi đứng dậy quay về phòng bệnh



Nhìn Lý Hào Kiệt, tôi muốn nhắc lại chuyện ban nãy, nhưng lại thấy mình thật õng ẹo.



Về tình về lý, Tống Duyên Minh vẫn là vợ chưa cưới của Lý Hào Kiệt, đi thăm một chút thì đã sao?



Chiều hôm đó, tuy vẫn ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, nhưng chuyện anh bảo Lê Kiên đi quan tâm Tống Duyên Minh như một vướng mắc không hóa giải được trong lòng tôi.



Tôi muốn nói, nhưng không biết phải mở lời thế nào.



Muốn bỏ xuống, nhưng không bỏ xuống được.



Buổi tối, anh bảo Lê Kiên đưa chúng tôi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất của khu nhà, đợi xuống xe rồi, tôi muốn đi về phía cầu thang dẫn lên nhà, Lý Hào Kiệt lại ghé tới, dùng cánh tay phải vẫn còn lành lặn ôm tôi vào lòng: "Em yêu, em nhìn tay anh bị thương rồi này, một mình về nhà, làm gì cũng bất tiện."



Nói rồi, định dẫn tôi về phía nhà anh.



"Không phải trong nhà anh có người giúp việc sao?"



"Đúng vậy." Lý Hào Kiệt khựng lại, hơi cúi người, dùng ánh mắt ái muội nhìn tôi: "Nhưng anh phải tắm rửa, không thể để người giúp việc phục vụ cả chuyện này đúng không..."