Thay Chị Lấy Chồng
Chương 141 : Đi mau, đừng mất mặt nữa!
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Tổng giám đốc Cao và Lương Vũ Hạnh rời đi.
Đặng Tùng nhìn tôi, xác nhận lại nhiều lần: “Tác phẩm này thật sự là của cô ư?”
“Đúng vậy.”
Tôi chỉ đáp hai chữ.
Đặng Tùng bất đắc dĩ, đành phải gật đầu: “Vậy thì được rồi. Gần đây cô có thể nghỉ ngơi một chút, nghĩ kỹ lại xem làm thế nào để chứng minh bản thiết kế này là của cô. Nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Trở lại văn phòng, các đồng nghiệp thấy tôi, vẻ mặt đều là cười trên nỗi đau của người khác.
Nhất là Trịnh Thảo. Cô ta thấy tôi bước vào, lập tức vui ra mặt, đi đến gần tôi: “Ái chà, Tống Duyên Khanh, cô nói sao cô lại hồ đồ vậy chứ? Làm gì chẳng được mà lại đi sao chép? Nếu mà làm to chuyện này thì không chừng sẽ bị sa thải đấy. Đến lúc đó chỗ dựa của cô có vững chắc đến mấy thì cũng không đỡ cho cô được đâu.”
Tôi không thèm để ý tới tới cô ta.
Tôi ngồi vào bàn thu dọn đồ đạc, suy nghĩ sắp tới phải làm thế nào để trong một khoảng thời gian ngắn có thể hoàn thành hết khối công việc khổng lồ này, sau đó chuyên chú tìm chứng cứ để chứng minh rằng tác phẩm là thuộc về tôi.
Trịnh Thảo thấy tôi không để ý tới cô ta, rất tức giận: “Sao cô không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ sếp Đặng muốn sa thải cô rồi hả?”
“Cô ồn quá.”
Tôi liếc cô ta một phát.
Trịnh Thảo ngây người, nhưng vẫn nói: “Hừ, bây giờ cô có lên mặt thì mấy ngày nữa cũng sẽ bị sa thải thôi. Xem thử cô còn vênh váo kiểu gì!”
Cô ra đi rồi, rốt cuộc chung quanh tôi cũng trở nên yên tĩnh.
Tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều bị đào thải trong trận thi đấu này, chỉ còn mình tôi ở lại.
Họ đều mang theo tâm trạng xem trò hay.
Tôi cũng không rảnh mà để ý nhiều như vậy. Tôi lập một thời khóa biểu, liên lạc với mấy người khách hàng cùng với người bên công trình, xác nhận thời gian rồi bắt đầu làm việc.
Những việc như gặp khách hàng, hay là liên lạc với bên công trình, bên giám sát, tôi làm vào ban ngày.
Sửa chữa, hoặc là lên màu cho bản vẽ, tôi làm vào buổi tối.
Lượng công việc trong một tuần bị tôi dồn ép thành bốn ngày.
Tối thứ tư, sau khi liên lạc với bên công trình xong, tôi đánh dấu tick vào tất cả kế hoạch làm việc trước đó đã lập ra.
Sau đó tôi trở về văn phòng của mình, mở máy tính riêng ra, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để chứng minh tác phẩm đó là của tôi.
“Thế cơ đấy? Vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ.”
Tổng giám đốc Cao liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt.
Đúng lúc đó, thang máy đến đây.
Bốn người chúng tôi cùng nhau đi lên.
Đến tầng bảy, trong phòng họp đã có không ít người.
Tôi liếc nhìn đại khái, đều là những gương mặt lạ. Nhưng cũng có người quen.
Một người là Thư Thanh, một người là Lê Kiên.
Thư Thanh đến, tôi có thể hiểu được.
Lê Kiên là trợ lý của Lý Hào Kiệt.
Tôi không rõ lắm tại sao hắn lại đến đây nữa.
Cuộc họp bắt đầu vào lúc chín giờ. Bây giờ mới tám rưỡi.
Hai chúng tôi ngồi vào vị trí sửa sang lại đồ đạc. Đặng Tùng liên tục hỏi tôi: “Rốt cuộc cô có chắc không vậy? Có dám chắc không? Nếu cô làm tôi mất mặt thì tôi sẽ sa thải cô đấy nhé!”
“Yên tâm đi sếp Đặng. Tác phẩm là của tôi. Tôi không sao chép ai cả.”
Ngoài những lời này ra, tôi không biết phải nói gì với Đặng Tùng nữa.
Cuối cùng cũng tới chín giờ.
Lê Kiên đứng dậy, đi đến chính giữa phòng họp nói: “Chào mọi người. Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lý, tên tôi là Lê Kiên. Sáng nay tổng giám đốc Lý có việc nên tôi sẽ tạm thời phụ trách cuộc họp lần này.”
Đặng Tùng và tổng giám đốc Cao, cùng với Thư Thanh và những người khác đều rất khách khí với Lê Kiên.
Cuộc họp vừa bắt đầu, Lương Vũ Hạnh lập tức vội vã mở laptop của mình ra, sau đó bắt đầu triển lãm bản thảo của mình cùng với mô hình 3D trên máy tính.
Thấy những thứ đó, tôi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Rõ ràng bản thảo là do cô ta vẽ, nhưng mô hình mà cô ta triển lãm lại giống hệt của tôi. Điểm tiếp nối cũng giống như đúc.
Có thể nói là cô ta đã lấy được tài liệu gốc của tôi thông qua con đường nào đó.
Điều này đồng nghĩa với việc đã không chỉ là sao chép nữa rồi.