Thay Chị Lấy Chồng

Chương 142 : Công khai quan hệ

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Lương Vũ Hạnh vừa triển lãm bằng chứng, vừa bắt đầu nói về ý tưởng thiết kế của mình.



Tuy rằng khác với tôi, nhưng cũng rất rõ ràng mạch lạc.



Thậm chí có những điểm nhỏ, tôi chỉ tiện tay vẽ thôi, cô ta có thể nói cái mười mươi.



Tuy rằng tôi còn chưa nói gì, nhưng cảm thấy mình đã thua rồi.



Bởi vì tuy rằng tôi là tác giả, nhưng khả năng tổ hợp ngôn ngữ và ứng biến tại hiện trường của cô ta đều hơn tôi rất nhiều.



Tôi biết rõ, lát nữa khi mình lên nói thì chắc chắn sẽ không bằng cô ta.



Sau khi Lương Vũ Hạnh nói xong, tôi lấy mấy thứ ra chuẩn bị nói về lý niệm và ý tưởng thiết kế của mình.



Tôi vừa mở mô hình lên, người bên dưới đều xì xào.



Tôi nghĩ, mọi người cũng giống như tôi, đều phát hiện đây là hai tài liệu mô hình giống nhau y hệt.



Đây không phải là sao chép.



Mà là bản gốc.



Tôi nói về lý niệm và ý tưởng thiết kế của mình.



Để có thể ghi thêm điểm trong lòng mọi người, tôi cũng kể cho mọi người nghe về cuộc sống trong cô nhi viện của mình hồi nhỏ.



Nhưng mọi thứ đều có vẻ nhạt nhẽo trước bài thuyết trình hoàn hảo của Lương Vũ Hạnh.



Lúc thuyết trình, tôi đã cảm nhận được biểu cảm của người bên dưới. Có buồn cười, có khinh thường.



Dường như mọi người đều nhận định rằng tôi là kẻ sao chép.



Nhất là tổng giám đốc Cao. Tuy rằng không cười thành tiếng, nhưng khóe miệng sắp ngoạc tới tận mang tai.



Cuối cùng, tôi nói xong.



Sau khi tôi nói “Trên đây là tất cả ý tưởng về tác phẩm của tôi. Cảm ơn mọi người”…



Tổng giám đốc Cao đứng dậy, nhìn mọi người rồi nói: “Tôi nghĩ mọi người đã biết rõ rốt cuộc tác phẩm là của ai rồi.”



Sau khi cô ta nói vậy, mọi người đều bắt đầu xì xào bàn tán.



Lương Vũ Hạnh càng cười đắc ý hơn, lại nói: “Sếp đừng làm thế. Dù sao thì Tống Duyên Khanh cũng vất vả lắm mới bịa ra ý tưởng thiết kế như vậy.”




“Câm mồm!”



Lương Vũ Hạnh vừa định trào phúng tôi thì Lý Hào Kiệt trực tiếp lên tiếng ngắt lời.



Chỉ nói hai chữ, lại khí thế kinh người.



Khiến cho Lương Vũ Hạnh sợ tới mức run lên, co người trong ghế.



Lý Hào Kiệt dời mắt về phía tôi, ánh mắt chứa sự khó hiểu, dường như đang hỏi tôi rằng tôi mong anh sẽ làm gì.



Trong lúc không khí đang căng thẳng thì tổng giám đốc Cao bỗng đứng dậy: “Tổng giám đốc Lý, tôi có lời muốn nói.”



“Cô nói đi.”



Lý Hào Kiệt nhìn lướt qua cô ta.



“Tôi đã từng nghe nói, anh và cô Tống Duyên Khanh này có quan hệ không bình thường. Nhưng lần này cô ta sao chép tác phẩm của người của tôi, tôi nhất định phải lên tiếng vì người của tôi. Nếu anh muốn thiên vị thì cho dù chúng tôi có rời khỏi Hào Thiên, cũng phải tìm nơi khác để chứng minh cho sự trong sạch của mình.”



Giọng điệu của tổng giám đốc Cao rất cứng rắn, rõ ràng là muốn chơi tới cùng.



Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt người chung quanh đều thay đổi.



Tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.



“Cao Vân, cô đừng nói bậy!” Lê Kiên rốt cuộc lên tiếng.



Lần đầu tiên tôi biết tên của tổng giám đốc Cao là Cao Vân.



“Tôi nói bậy á? Chuyện này, thân là thư ký của sếp Lý, chắc hẳn anh còn biết rõ hơn tôi ấy chứ.” Cao Vân không sợ hãi chút nào.



Hơn nữa lúc này Lý Hào Kiệt không lên tiếng. Thật ra chân tướng sự việc đã rất rõ ràng.



Lý Hào Kiệt nhìn cô ta, đi đến chính giữa phòng họp, gằn từng tiếng: “Tôi không hiểu thiết kế cho lắm, nhưng tôi biết tác phẩm này là do cô ấy thiết kế. Bởi vì khoảng thời gian đó, mỗi ngày chúng tôi đều ở bên nhau.”



Mấy câu ngắn ngủi, lại như bom ném vào trong nước!



Ánh mắt mọi người đều dồn về phía tôi.



Nhưng tôi lại nhìn Lương Vũ Hạnh. Trán cô ta chảy đầy mồ hôi, dường như không ngờ rằng Lý Hào Kiệt sẽ làm chứng cho tôi!



Tôi đứng tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì. Đúng lúc đó, Cao Vân nói: “Tổng giám đốc Lý, dù gì thì anh cũng là tổng giám đốc của Hào Thiên, thế mà lại nói dối chỉ vì một người phụ nữ!”